NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 230

Thẩm Tịch kìm lại hai tay run rẩy rồi móc tiền lẻ trong túi ra, sau đó

còn đập vào tay Tiết Diễm và nghiến răng nói từng chữ: "Nhớ-trả-lại!"

Sau khi bị chênh lệch này đả kích mấy lần liền, Thẩm Tịch đã không

còn ôm hi vọng gì với Tiết Diễm nữa.

Cô chợt nhớ tới một câu lưu truyền trên mạng —— Ảo tưởng lớn nhất

của con gái chính là cậu ấy thích mình.

Câu này đúng là chân lý, chân lý đến mức có thể dự đoán tương lai.

Chỉ là dù không còn ôm bất kì hi vọng nào, nhưng trong lòng lại không

khỏi buồn bực. Đây cũng là tình trạng bình thường sau khi hiểu lầm người
khác thích mình. Cô thấy Tiết Diễm rất đẹp trai, khi biết có thể cậu thích
mình, trong lòng cô vui vẻ biết bao...

Lúc đầu tưởng rằng đối phương có gì khác biệt với mình, nhưng thật ra

lại là mình tự đa tình. Việc này mỉa mai và nực cười bao nhiêu chứ.

Trong lòng cô vẫn luôn nghĩ "Vì sao cậu ấy không thích mà còn đối xử

đặc biệt với mình?", "Cậu ấy thả thính xong lại không chịu trách nhiệm",
"Cậu ấy là đồ củ cải đào hoa rắc thính khắp nơi".

Vì thế sự khó chịu này dần dần trở thành oán trách, căm hờn đối

phương, giống như bới xương tìm vết vậy.

Thế là đến cả Trâu Tĩnh Thu cũng phát hiện bầu không khí giữa Thẩm

Tịch và con trai mình có gì đó không ổn.

Nhân lúc Thẩm Tịch đang về phòng tắm rửa, Trâu Tĩnh Thu tóm con

trai mình lại rồi hỏi nhỏ: "Con với Tiểu Tịch sao thế? Mấy ngày nay không
nói chuyện với nhau rồi, cãi nhau ở trường à?"

Chính Tiết Diễm cũng rất lờ mờ, từ sau khi vay tiền cô, thì đột nhiên bị

"chiến tranh lạnh" một cách khó hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.