mâu thuẫn của hai gia đình cũng là một việc phiền phức. Tất cả đều rất
phiền phức.
Thẩm Tịch là người sợ phiền, vì thế cô có nghĩ cũng không dám nghĩ
đến chuyện này. Cô không dám nghĩ đến nguyên nhân, lại càng sợ sẽ mất đi
bà Thẩm.
Cô ích kỷ, không muốn phải chia sẻ tình cảm của mẹ với người khác,
dù chỉ một chút thôi cũng không muốn.
Cô lờ mờ nhớ lại khi còn học cấp 2, bà Thẩm đã từng đề cập chuyện
này với mình. Nhưng khi thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì đề tài này lại bị
vứt xó.
Mà bây giờ, cô đang bước vào thời kì lớp 12 nhạy cảm, bà Thẩm
đương nhiên sẽ không dám nhắc đến chuyện này.
Chỉ là, vừa hay bị cô bắt gặp.
Không, là không may.
Thẩm Tịch mím môi cả đường về nhà, cô bỗng thấy nhà cửa quạnh quẽ
không thôi.
Có lẽ không lâu sau đó, nơi này sẽ có thêm một hoặc hai người. Hoặc
hai người sẽ rời khỏi nơi này, rời đến một ngôi nhà không coi là xa hoa
nhưng sẽ ở đó tới vài chục năm.
Thẩm Tịch hơi khó chịu, không, là rất khó chịu.
"Thẩm Tịch, Thẩm Tịch?"
Giọng nam trong trẻo kéo suy nghĩ xa xôi của Thẩm Tịch trở về. Cô
ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mắt, sau đó lờ mờ chớp mắt. Thì ra cô đã
bất giác rời khỏi nhà và đến nhà Tiết Diễm mất rồi?