NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 288

Thẩm Tịch nói đến đây thì nước mắt lại dâng lên, cô hít mũi rồi vừa

khóc vừa cười: "Đúng là rất ảnh hưởng tới cảm xúc, nhưng mà... Nhưng
chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian như thế. Con cũng không thể trễ nải
mẹ chỉ vì suy nghĩ của mình được."

Mắt Thẩm Trân cũng hoen lệ, bà đã ly hôn nhiều năm, rồi lại ra sức

gánh vác và nuôi con một mình. Một mình bà kinh doanh nhà hàng vất vả
bao nhiêu cũng không chảy nước mắt, người bên cạnh cũng nói bà là "nữ
cường nhân", rồi đến chính bà cũng nghĩ đời này mình sẽ không bao giờ
khóc nữa. Thế nhưng lúc này đây nước mắt lại khó khống chế mà trào ra.

"Tiểu Tịch, con có thể nghĩ được như thế, mẹ... rất vui."

Thẩm Tịch quệt nước mắt, cố nén khóc mà nói đùa: "Thật ra cũng

không chỉ là vì mẹ đâu, con cũng có suy nghĩ vì mình nữa. Nếu có người
quản mẹ rồi, mẹ sẽ không ngày nào cũng quát tháo bắt con học bài. Về sau
nếu bị bạn trai bắt nạt, chú ấy có thể giúp con dạy dỗ cậu ấy."

Thẩm Trân bị cô chọc cho vừa khóc vừa cười: "Thằng nhóc nhà nào

dám bắt nạt con, mẹ sẽ là người đầu tiên xông lên đánh nó."

"Hắt xì —— "

Tiết Diễm đang ăn cơm thì bỗng hắt hơi một cái, sau đó đầu óc bắt đầu

váng vất.

Trâu Tĩnh Thu vừa rót cho cậu cốc nước vừa hỏi: "Tiết Diễm, bị cảm

à?"

Tiết Diễm đáp: "Chắc hứng gió lạnh nhiều quá ạ."

"Ai bảo con đi dạo giữa mùa đông làm gì, đã thế lại chỉ mặc hai cái áo

mỏng, định dụ dỗ con gái nhà ai chắc? Đáng đời, lát nữa pha thuốc bột uống
đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.