NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 369

Cô ấy nói xong cũng không đợi Thẩm Tịch đáp lại mà lấy điện thoại

trong túi, sau đó mở danh bạ ra giơ lên trước mặt Thẩm Tịch và mở miệng
như khoe khoang: "Thấy không... Hức —— trong này còn có... rất nhiều
người của tớ, hức!"

Khóe miệng Thẩm Tịch giật giật, cô vừa đẩy tay Trình Hạ muốn đưa

điện thoại ra phía mình ra, vừa trả lời qua loa: "Vâng vâng vâng, là người
của cậu hết. Cậu cất điện thoại trước đi đã, tỉnh rượu rồi lát nữa đưa cậu
về."

"Ai, ai cần cậu đưa về?"

Dù uống say, nhưng biểu cảm ghét bỏ của cô ấy vẫn giống ngày

thường như đúc. Trình Hạ đẩy tay của cô ra rồi đưa điện thoại đến trước
mặt. Cô ấy nhìn chằm chằm vào đó như hóa mắt gà chọi, ngón tay lại lướt
lung tung trên màn hình điện thoại một lúc, sau đó bấm gọi một cuộc điện
thoại.

Thẩm Tịch sợ cô ấy rượu vào lời ra, còn đang muốn giật điện thoại lại

thì bị vẻ mặt nghiêm túc của Trình Hạ ngăn lại.

Khi nghe được điện thoại nối máy "bíp" một tiếng, Trình Hạ nghiệm

túc bảo người ở đầu bên kia tới đón mình, cô ấy còn nhớ rõ cả địa chỉ KTV
và dãy số phòng nữa. Nếu không phải vì rượu làm đỏ mặt, thì thật giống
như đang gọi điện nói chuyện gì nghiêm túc lắm.

Thẩm Tịch nghe cô ấy gọi tên của người đầu bên kia thì hơi không yên

lòng, thế là cô hỏi một câu: "Cậu gọi cho ai thế?"

"Bố tớ."

Trình Hạ đáp xong câu này rồi ngã ra lưng ghế sofa. Cô ấy nghiêng

người tìm tư thế thoái mái, rồi vừa nhắm mắt thiếp đi vừa lầm bầm một câu:
"Hôm nay giọng bố tớ mẹ nó êm tai thế không biết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.