Anh không nhịn được mà mở mắt, sau lại thấy Thẩm Tịch mới rửa tay
từ trong phòng tắm ra và đi tới trước vali tìm thứ gì đó.
Thẩm Tịch thấy anh mở mắt thì bất mãn một tiếng: "Ai cho anh mở
mắt ra, nhắm lại."
Tiết Diễm nghe lời cô mà nhắm mắt lần nữa theo phản xạ, nhưng trong
lòng lại lờ mờ có cảm giác không ổn, thế là anh hỏi một câu: "Em muốn
thưởng cái gì?"
Nhưng anh không nhận được câu trả lời của đối phương, mà trên đầu
đã bị đeo một thứ cố định hết tóc lên, ngay sau đó mặt lại truyền tới cảm
giác lạnh băng, giống như có tờ giấy trơn trượt lại nhơn nhớt phủ kín cả mặt
vậy.
Thẩm Tịch vuốt mặt nạ trên mặt anh ra: "Bây giờ mở mắt được rồi."
Tiết Diễm mở mắt ra rồi đưa tay định kéo mặt nạ, nhưng lại bị Thẩm
Tịch bắt lấy nên phải dừng lại.
"Đừng lộn xộn, mặt nạ xịn đấy!" Thẩm Tịch cảnh cáo Tiết Diễm, rồi
cũng đắp mặt nạ cho mình và gối lên đùi anh mà lầm bẩm: "Nếu không phải
anh nghe lời như thế, em cũng không nỡ cho anh dùng đâu."
"..."
Đầu Tiết Diễm lại đầy hắc tuyến, thật ra anh không hề muốn loại "ban
thưởng" này.
Anh đưa tay vén tóc của Thẩm Tịch sang một bên, sau đó nhẹ nhàng
xoa đầu mà nhẹ giọng dụ dỗ: "Thật ra chúng ta có thể đổi phương thức
thưởng đấy."
"Đừng nói chuyện!" Thẩm Tịch nghiêm khắc cảnh cáo một tiếng, sau
đó lại lập tức ngậm miệng. Cô cố gắng chỉ he hé miệng để các cơ trên mặt