NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 109

Faustina kể tiếp:
– Lúc đó, cháu không thể nhìn rõ chúng. Trên thực tế, sức mạnh ấy mạnh

đến nỗi cháu có lẽ bị bất tỉnh một lúc. Cháu không biết nó kéo dài bao lâu.
Có lẽ là vài giờ. Khi nó cuối cùng cũng ngừng lại, cháu không hề có khái
niệm gì về nơi mình đang ở. Hoàn toàn không biết gì. Ngoại trừ việc cháu
đang ở trong một hang động ngầm khổng lồ với một mặt biển thủy ngân
rộng lớn bao phủ quanh một kim tự tháp to đùng màu xanh lá.

Ông Rakshasas lẩm bẩm:
– Một kim tự tháp dưới lòng đất màu xanh lá à? Ông chưa bao giờ nghe

nói về một thứ như thế.

Faustina tiếp tục:
– Có rất nhiều sinh vật mà cháu nhắc đến khi nãy quanh kim tự tháp. Dù

cháu không rõ chúng đang làm gì. Cháu không nấn ná lâu ở đó. Nhất là khi
cháu nhận ra dù mang hình người, chúng không phải con người. Chúng chỉ
nhìn giống người mà thôi. Trên thực tế, cháu nghĩ chúng là cương thi.

John thốt lên:
– Cương thi? Ý chị là, người chết biết đi hả?
Faustina đồng ý:
– Cỡ cỡ đó. Chúng không chết. Nhưng chúng cũng không sống. Chúng

nửa sống nửa chết. Nên chị nghĩ chúng là cương thi. Nhưng nói thật, chị chỉ
gọi chúng như vậy vì có một người đàn ông ở đó – chị không biết là ai – sử
dụng cái từ đó. Ít nhất chị nghĩ đó là từ gã đó nói. May mà chúng không thấy
chị, vì những cương thi đó nhìn không có vẻ thân thiện gì. Dù sao thì, chị đã
đi lang thang quanh đó một lúc để tìm lối ra khỏi hang. Cuối cùng chị cũng
tìm được đường ra, dĩ nhiên. Và cậu có tưởng tượng được chị đã ngạc nhiên
như thế nào khi phát hiện mình đang ở Trung Quốc?

John ngạc nhiên nói:
– Trung Quốc? Không đùa chứ?
Faustina cho biết:
– Chính xác là ở Tây An, thủ đô cũ của Trung Hoa cổ đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.