NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 225

– Không có mục đích. Hoàn toàn không có mục đích gì cả. Chỉ cho vui

thôi. Gọi nó là quảng cáo cường điệu. Gọi là là chương trình tivi hấp dẫn.
Gọi nó là chương trình biểu diễn.

– Nhưng lũ nhóc sẽ thất vọng khi chúng không thật sự biến mất, không

phải sao?

Apollonius trấn an:
– Không sao. Chúng ta chỉ cần giải thích trên website là vì niềm tin của

chúng không đủ mạnh. Hoặc có thể là vì chúng xoay không đủ nhanh. Kiểu
kiểu như thế.

Lắc đầu, gã bảo:
– Đằng nào thì chúng cũng sẽ không đổ lỗi cho cháu đâu, nhóc. Chúng sẽ

đổ lỗi cho bản thân. Đó là lỗi của chúng. Không phải của cháu.

Rồi gã lại nhún vai nói:
– Với lại, ai sẽ phàn nàn sau khi cháu biến mất chứ? Ý ta là, chúng sẽ

thấy một thứ chúng chưa bao giờ được thấy trước đó, đúng không? Một màn
ảo thuật biến mất nhìn không giống ảo thuật. Cháu thấy thế nào?

Cảm thấy hứng thú với ý tưởng đó, Jonathan gật đầu bảo:
– Tốt. Không đạo cụ. Không áo choàng để núp bên dưới. Không hầm sân

khấu để lọt xuống. Không kĩ xảo hình ảnh. Chúng ta có thể để cháu biểu
diễn trên một sàn xi măng cứng ở đâu đó. Chúng ta sẽ để vài nhân viên cầu
đường dùng búa khoan khoan qua sàn trước đó để nhấn mạnh độ thật của nó.
Với vài nhân viên FBI đứng canh để chắc chắn không có kĩ xảo camera hay
kính giả nào.

Apollonius nói:
– Ta thích ý tưởng của cháu đó. Rất táo bạo. Chưa hề có ai làm một điều

tương tự trước đó. Houdini? Ai là Houdini? Đứng kế cháu, nhóc, ông ấy chỉ
như một tay nghiệp dư mà thôi.

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng. Đó là nhân viên phục vụ phòng với

vài cái xe đẩy tay chất nặng bữa sáng của Jonathan.

– Cháu làm điều đó như thế nào vậy, nhóc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.