NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 29

– Cảm giác làm mundane là như thế này sao?
Giờ đây đã bắt đầu hối hận về những điều không tốt đã nói với John,

Philippa đặt một tay lên vai anh như muốn an ủi và hỏi:

– Là cảm giác như thế nào vậy anh?
– Giống như anh vừa về cuối trong cuộc đua marathon toàn thành New

York, và đâu đó trên đường đua, đã đồng thời đánh mất một thứ gì đó rất, rất
quan trọng. Như một cẳng chân. Anh cảm thấy như thể mình bị dính phải
một virus ác tính nào đó.

Ông Rakshasas gật gù:
– Người ta sẽ không bao giờ tiếc thương nguồn nước cho đến khi cái

giếng cạn khô.

John đồng ý với ông:
– Đúng là vậy.
Rồi hít một hơi thật sâu, cậu đứng dậy và hỏi:
– Khi nào chúng ta lên đường?
Cậu Nimrod trả lời:
– Ngay bây giờ. Chúng ta thật sự không có thời gian để lãng phí.
Rời khỏi nhà, họ đi đến Công viên Trung tâm của New York, nơi gần như

vắng vẻ hoàn toàn vào lúc nửa đêm như thế này. Ở đó, trong một mảnh đất
trống, cậu Nimrod tạo ra một ngọn gió lốc mạnh mẽ nhưng vô hình, bị đánh
dấu chỉ khi có một tờ báo bỏ đi quay vòng vòng ở đuôi xoáy lốc. Chỉ vài
giây sau đó, cậu và John bắt đầu được nâng cao lên đỉnh ngọn gió lốc như
thể được triệu hồi đến một cuộc hội họp trên thiên đường. Philippa và ông
Rakshasas dõi mắt nhìn theo cho đến khi họ đã cách mặt đất chừng mười
lăm mét. Đến lúc này, cậu Nimrod chuyển cái phễu gió của mình về phía tây
và, với vận tốc lên tới 261 dặm/giờ – mức độ F5 trên máy đo cường độ bão
cải tiến Fujita-Pearson – họ biến mất trong bầu trời đêm Manhattan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.