NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 345

Rồi Marion kể cho bà Gaunt nghe về chuyện đã xảy ra cho bà Trump, và

giải thích thêm:

– Tôi không nghĩ đây là lúc thích hợp để nói cho chồng chị nghe về tai

nạn đó. Tôi muốn anh ấy hoàn toàn hồi phục trước. Đó là lí do tại sao anh ấy
đến giờ vẫn không biết.

Bà Gaunt nói:
– Tội nghiệp chị Trump. Hôn mê. Đáng lẽ những chuyện này sẽ không

xảy ra nếu tôi ở lại New York.

Đặt một bàn tay lên vai ông Gaunt bày tỏ sự quan tâm, Marion bảo:
– Đời là thế mà. Không đâu an toàn bằng ở nhà. Nhưng chắc chắn đó

không phải là nơi thú vị nhất. Một người cần thấy nhiều hơn là chỉ bốn bức
tường nếu họ muốn có một cuộc sống đúng nghĩa.

Bà Gaunt thừa nhận:
– Đúng là vậy. Tôi nên làm gì bây giờ đây?
Marion cho biết:
– Định mệnh rất có óc hài hước. Đôi khi nó đưa cho chị một lá bài mà

nếu chưa đến lúc, chị sẽ không biết mình cần đến nó. Tôi nghĩ, đó cũng là
chuyện đã xảy ra ở đây.

Bà Gaunt nói:
– Tôi không chắc tôi hiểu ý chị.
– Chị Trump. Tôi nghĩ chị nên đến thăm chị ấy một chút. Có lẽ chị ấy

chính là câu trả lời mà chị đang tìm kiếm, người bạn hành hương ạ.

Vẫn có phần không rõ Marion muốn nói gì, bà Gaunt quyết định dù sao

cũng nên đi thăm bà Trump một lát. Sau khi trả chồng về lại giường, bà rời
khỏi cơ thể ông và bay ra khỏi nhà. Trong trạng thái vô hình, bà lướt qua sân
sau, xuyên qua bức tường bệnh viện trên đường số 78, và liên tục ra vào vô
số phòng bệnh khác nhau cho đến khi tìm được nơi vị quản gia của gia đình
bà đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Dù bị chấn thương nghiêm trọng, nhưng bà Trump nhìn vẫn rất khá. Tuy

hôn mê, nhưng làn da bà vẫn tươi tắn, và mái tóc của bà vẫn mượt mà, bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.