NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 158

chu du đi nơi khác, bên kia dãy núi Alps. Tuyết sẽ rơi trên những ngọn núi
đó nhưng chúng có thể mong đợi mùa xuân đến. Còn Meg thì không thể.
Kể từ bây giờ, cô sẽ không còn hăng hái, sôi nổi nữa. Trái tim cô đã băng
giá như mùa đông. Cô đã hy sinh mọi thứ, và cô nhận được gì?

Thôi đi, cô tự nạt mình. Trái tim mình không còn chịu đựng được nữa,

nhưng đó là lỗi của mình chứ chẳng phải của ai cả. Mình đã quyết định
chấm dứt tình trạng tồi tệ này và trốn chạy khỏi Gianni. Nếu không vì niềm
kiêu hãnh ngu ngốc này thì mình đã có thể ở lại, ít ra cũng kéo dài được
thêm chút đỉnh. Bây giờ mình phải sống với hậu quả của việc ra đi. Đó là
do mình chứ không phải những người mình đang sống và làm việc cùng.
Họ xứng đáng được có những thứ khác tốt dẹp hơn là nhìn thấy mình thơ
thẩn quanh quẩn nơi đây.

Bằng một hơi thở thật mạnh và thậm chí bằng một nỗ lực, cô chống

hai tay lên mặt bàn và nâng người lên. Bên ngoài, cuộc sống vẫn tiếp diễn
mà không cần đến cô. Có lõ cô đã không còn tồn tại trong thế giới này nữa,
nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác phải chịu đựng. Bên
ngoài thế giới sầu thảm của cô, mặt trời rực rỡ như một quả cầu lửa, rải
những tia nắng vàng xuống những cánh đồng. Cô đứng dậy, nhưng đột
nhiên cảm thấy choáng váng. Cô phải vịn chặt vào chiếc bàn giấy trong
chốc lát để đứng vững. Chỉ là một cơn choáng. Rồi cô nhớ ra mình chẳng
thể ăn được gì suốt ngày trừ mấy cái bánh quy, bởi cô cứ cảm thấy buồn
nôn.

Một nỗi nghi ngờ đáng sợ bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí cô. Nhưng

đó cũng có thể là hệ quả của việc quá buồn rầu khiến cô thấy chán ăn, nó
làm cô thấy mệt mỏi liên miên và phát bệnh khi nghĩ đến thức ăn, nhưng
mặt khác...

Thật là kì cục, tất nhiên cô không thể nào mang thai được. Gianni đã

rất thận trọng trong chuyện phòng ngừa. Cô không thể nào mang thai được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.