NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 161

khai mạc.” Gianni giải thích khi Meg chưa kịp hỏi tại sao anh lại bỏ thời
gian ra để đi với họ. Những lời nói của anh nhanh như những viên đạn vợt
ra khỏi khẩu súng. Meg thấy ngay rằng Gianni không có ý định để cho các
nhà báo đề cập đến những chuyện mà dân chúng tò mò.

“Tôi không biết...” Meg bắt đầu một cách ấp úng. Thái độ và ánh mắt

Gianni điều khiển cô một cách ý tứ, cô hiểu rằng đây không phải là cách
anh muốn làm ở London. Có vẻ như nỗi đau không chỉ của riêng cô nữa.
Phải chiến đấu với cơn thúc giục lao vào vòng tay anh và van xin anh tha
thứ, Meg cố hình dung ra cảnh mình là anh thì sẽ xử sự ra sao. Anh đang cư
xử rất đúng mực, mặc cho thái độ của cô thế nào đi nữa. Cô thấy mình cần
đền đáp lại bằng cách giả vờ tự tin và nói những gì anh muốn. Vì vậy cô
mỉm cười và trả lời tất cả những câu hỏi của nhà báo. Sau khi thận trọng
không đề cập đến chuyên môn xuất sắc của mình, cô bị một phen hoảng
hồn khi người phỏng vấn nhắc đến vấn đề này. Nhanh mắt liếc sang Gianni
đầy ẩn ý, cô trả lời nước đôi để che đậy. Cứ như những điều anh từng nói
trước đây, rõ ràng anh không muốn nhắc đến bằng cấp của cô nữa. Thợ
chụp hình vẫn chụp trong khi Meg nói, vì vậy toàn bộ cuộc phỏng vấn
khiếp đảm này cũng không quá dài. Khi các vị khách đi hết, cảm xúc bị đè
nén trong Meg được dịp vỡ tung ra trong tiếng rên rỉ vẻ đau khổ bất chấp
những tiếng ồn ào, om xòm của những người tham gia triển lãm xung
quanh cô. Gianni nghe thấy, anh dừng lại và để hai nhà báo đi trước, anh
nhanh chóng quay lại gian hàng Imsey.

“Có chuyện gì vậy, Megan?”

Những người đi cùng anh hướng ra phía cửa chính, Meg đã mong

Gianni mỉm cười. Bởi anh luôn mỉm cười khi hỏi cảm giác của cô.

Nhưng hôm nay thì không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.