14
Ngay khi đến nơi, ông giáo yêu cầu người học trò tìm giúp cho mình một
gia đình nghèo nhất trong khu vực. Đó sẽ là nơi họ tạm trú qua đêm.
Đi bộ một lúc thì họ ra đến rìa thị trấn. Và ở đó, giữa mênh mông, hai người
dừng chân trước một căn lều nhỏ tồi tàn rệu rã nhất mà họ từng nhìn thấy.
Cái cấu trúc sắp sụp đổ này nằm ở ngoài rìa xa nhất của một nhóm nhỏ vài
căn nhà vùng thôn quê. Hiển nhiên là căn lều này thuộc về một gia đình nghèo
khó nhất làng. Những bức vách đứng đó như chỉ nhờ vào phép lạ, đe dọa sẽ sụp
đổ bất cứ lúc nào. Nước thấm qua cái mái nhà tạm bợ vốn trông chẳng có sức đâu
mà che chắn được thứ gì, và đủ mọi thứ rác rưởi được gom góp lại chất dựa vào
bức vách của ngôi nhà càng làm tăng thêm vẻ rệu rã.
Chủ nhà, được một chú nhóc con báo động về sự có mặt của hai vị khách
lạ, đã bước ra và chào đón họ một cách nhiệt tình.
“Xin chào ông bạn quý”, ông giáo đáp lễ. “Không biết ông có vui lòng cho
hai kẻ bộ hành mệt lả này tá túc một đêm ở đây không?”
“Ở đây chật chội lắm, nhưng nếu các vị không ngại gì thì chúng tôi xin
mời.”
Khi hai thầy trò bước vào trong, họ thật sự sốc khi nhìn thấy một không
gian tí tẹo, không rộng hơn mười lăm thước vuông, là nơi ở của tám con người.
Bố, mẹ, bốn đứa con và hai ông bà cụ cố gắng hết sức để nhường mỗi người một
chút trong tình trạng tù túng chật hẹp này.
Nhưng thân hình nhếch nhác và gầy gò một cách đau đớn cùng với quần
áo rách rưới là bằng chứng rõ ràng của sự thiếu thốn phô bày cuộc sống hằng
ngày của họ. Những gương mặt buồn bã và dáng vẻ lòm khòm cho thấy rõ sự bần
cùng không chỉ đã chiếm lĩnh cơ thể họ, mà còn ăn sâu vào tâm hồn họ.
Hai vị khách không cưỡng được cái nhìn xung quanh, trong lòng tự hỏi liệu
trong cái nơi khốn cùng này còn có thứ gì đáng giá không. Chả có gì!
Nhưng khi bước ra ngoài, họ mới nhận ra mình đã lầm. Thật đáng kinh
ngạc vì gia đình này còn có một thứ tài sản bất thường - khá đặc biệt trong hoàn
cảnh này. Họ có một con bò.
Con bò thì chẳng có gì đáng nói, nhưng cuộc sống và hoạt động hàng ngày
của họ có vẻ như chỉ xoay quanh con vật này. “Cho bò ăn đi”. “Đừng để nó khát”.
“Buộc nó lại cho chắc”. “Đừng quên dẫn nó đi ăn”. “Vắt sữa bò đi!” Vậy đó, ta
có thể thấy con bò giữ một vai trò quan trọng trong gia đình này, mặc dù chút sữa
ít ỏi do nó cung cấp chỉ đủ để họ sống vật vã qua ngày.