NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 100

ra!” Thương vợ quá, tôi nhảy đại qua cửa sổ, vào phòng đẻ, đứng cho vợ
vịn một tí. Bà bác sĩ trực phòng đẻ trừng mắt quát: “Anh kia! Ai cho phép
vào đây? Hả!”.

Hai mươi ba giờ, thằng cu vẫn ngoan cố chưa chịu bò ra. Sực nhớ lời căn

dặn của Bình, tôi đề nghị các chị trực phòng đẻ: – Hay các chị mổ cho nhà
tôi đi. Để lâu quá e không có lợi.

- Vâng! Mổ nhé.

Bà bác sĩ chấp nhận ngay và mười bảy phút sau, tôi đã nghe tiếng con

trai tôi khóc váng cả phòng mổ.

Sau cú ấy, vợ tôi phục Bình sát đất. riêng tôi không phục lắm. chúng tôi

xây dựng muộn. Hơn bốn mươi tuổi mới sinh lần đầu, phải mổ là chuyện
bình thường, gì mà không đoán được: “Thầy bói nói dựa” mà.

Song cái việc Bình đi tù thì tôi phục quá.

Ngày đầu năm, Bình nói với tôi:

- Năm nay, tao bị Thiên Hình chiếu, Thiên Mã lại Ngộ Tuần, Triệt, ấy là

cái thế chim trời trong làn đạn, vó ngựa trước vựa thẳm, rất nguy, không
què tay, gãy chân thì cũng bị tù tội.

Và Bình nghỉ hẳn việc buôn bán trong một năm.

Nghề của Bình là buôn đồ cổ. Hình như trời sinh ra Bình là để làm nghề

này. Cầm một chiếc lọ sứ, Bình có thể nói ngay nó thuộc đời nào và lò sứ
của địa phương nào sản xuất. Về mặt này, Bình không bao giờ nhầm lẫn.

Hàng nào cũng có của thật và của giả. Thị trường vốn như thế. Mặt hàng

đồ cổ vì rất đắt nên càng lắm hàng giả. Có ông ma mãnh đem đĩa, bát sứ
Quảng Ninh vứt xuống sông Bạch Đằng rồi sau đó thuê người mò lên và
quảng cáo rùm beng rằng: “Mò được đồ cổ từ thời Ngô Quyền”. Lại có
người gọt tượng Phật Bà Quan Âm bằng gỗ mít, phết sơn ta rồi xông khói
hương suốt mười mấy ngày và mang bán đấu giá. Đã có rất nhiều người mất
tiền oan vì những thứ đồ cổ môđen chín mươi này. Nhưng, không một tay
làm hàng giả cổ nào lừa được Bình. Hắn chỉ lườm qua là biết ngay thật giả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.