NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 99

Trạng Bình đi tù

I. Ông Trạng thời nay

Tôi quen Lê Bình chưa lâu, nhưng mà thân. Ở đời vẫn vậy, có người, ta

sống với họ cả đời mà mối quan hệ vẫn không vượt quá mức xã giao thông
thường. Ngược lại có người, chỉ ngay lần gặp thứ nhất là đã yêu mến. Với
tôi, Bình thuộc trường hợp thứ hai.

Tôi tình cờ gặp Bình ở nhà một người bạn và được nghe anh hát. Anh

hát không điêu luyện như các ca sĩ, nhưng qua giọng hát của Bình, tôi thấy
một trái tim đang run rẩy. Vì thế, tôi mê giọng hát của Bình hơn tất thảy
mọi ca sĩ lừng danh. Và Bình cũng rất yêu tôi. May mà cả hai chúng tôi đều
là đàn ông chứ nếu không thì nguy, mối quan hệ của chúng tôi có thể chặt
hơn nhưng không bền được cho đến bây giờ.

Bạn bè gọi Bình là “Trạng Bình”. Gọi như thế thật chẳng quá đáng một tí

nào. Bình có bộ óc siêu việt. Hắn thuộc lòng hơn năm trăm số máy điện
thoại tự động. Vốn kiến thức của Bình mênh mông và sâu, thuộc nhiều lĩnh
vực. Bình có thể kể vanh vách từ một điển tích văn hóa Trung Quốc cổ đến
số dân và đặc điểm ngôn ngữ của một hòn đảo Philippin. Hơn thế, Bình còn
biết trước nhiều điều. Có lần, Bình bảo tôi: “Cậu phải chú ý, vợ cậu đẻ lần
này là phải mổ đấy, không đẻ bình thường như mọi lần được đâu”.

Vợ tôi rất mê tử vi. Đã có hai ông thầy nói với nhà tôi: “Chị sẽ đẻ rơi dọc

đường”.

Vì vậy khi thấy bụng vợ đã hơi thấp, tôi thồ bà xã đến ở nhờ một anh

bạn cạnh bệnh viện C để phòng “vỡ đê” đột xuất. Ăn chực, nằm chờ cạnh
bệnh viện tới mười sáu ngày mới nghe vợ bảo “Em thấy đau lâm râm ở
ngang thắt lưng”. Tám giờ sáng, tôi đưa vợ đến phòng khám bệnh viện C và
chờ ở đấy. Tôi thở phào: “Hú vía! Thế là thoát nạn đẻ rơi”. Mười chín giờ,
vợ tôi vỡ ối và được đưa lên bàn đẻ. Nhưng lên rồi lại xuống. Rồi hai tay
ôm mông, đi vòng quanh phòng và nhăn nhó: “Anh ơi! Sao mãi nó không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.