NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 106

Tôi đi ngay, lại còn dám dặn vợ trưa không phải để phần cơm, cũng

đừng đợi. Tôi biết chắc mình sẽ được ba cái – được uống cà phê, được nghe
chuyện và được chén tử tế. Ngoài ra tôi chẳng phải lo lắng gì về chuyện bạn
tôi thất nghiệp, rồi một công ty khác lại trọng dụng và vài năm sau lại thất
nghiệp. Chuyện đó đối với anh ta là sự thường, rất thường. Và anh ta chẳng
bao giờ chết đói cả. Loại tài năng như anh ta không bao giờ đói, hễ giơ tay
ra là hái được tiền.

Tôi chơi thân với Của từ mười năm nay. Trước đó tôi có biết anh nhưng

chưa thân, chưa thành bạn bè.

Một lần, sếp của tôi đến nhà tôi bảo:

- Tớ muốn nhờ cậu một việc.

- Thưa anh, cụ thể là việc gì?

- Ngày mai, tớ muốn mời cậu Của đi chơi một hôm. Không hết cả ngày

đâu, sáng đi chơi, trưa ra Lã Vọng ăn chả cá rồi về. Nhưng tớ sợ cậu ấy
không chịu đi.

- Tôi cũng không thân anh Của lắm đâu. Nhưng ta cứ thử xem.

Và rất may là Của nhận lời.

Hôm đó, chúng tôi đến nhà nhạc sĩ Nguyễn Đức Toàn, xem các thứ đồ

chơi của ông, đặc biệt là chiếc máy bay chạy bằng dây cót ông vừa chế tạo.
Chiếc máy bay cấu tạo đơn giản mà hay lắm. Lên dây cót, buông ra, nó
ngóc đầu trượt khỏi đường băng, bay vút lên không trung, lượn mấy vòng
rồi từ từ tiếp đất như máy bay thật.

Sếp của tôi trầm trồ:

- Tuyệt quá! Chúng tôi muốn mua cái máy bay này, chẳng hiểu anh Toàn

có muốn bán không?

- Có chứ. Tôi làm ra để bán mà.

- Anh tính bao nhiêu?

- Tôi đang cần một chiếc cúp, không phải “đê đê” đâu, chỉ “tám mốt đời

chót” thôi. Anh cho người mang đến đây một chiếc xe như vậy rồi mang cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.