NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 41

- Biết là một thế giới, làm lại là một thế giới khác. Không dễ đâu.

- Với anh thì khó gì? Thiếu vốn hả, cần bao nhiêu? Một chục cây, một

trăm cây? Có ngay tức khắc.

- Không phải chuyện vốn. Số tôi không đi buôn được. Cung tài bạch có

hóa kị. Mang cả núi vàng đi buôn cũng thua hết.

- Đừng mê tín trời ạ! Cứ thử một chuyến đi. Mất thì thôi. Coi như cục

vàng đánh rơi.

Từ nhà chàng ra về lòng nàng nặng trĩu niềm ân hận. “Chị ấy tốt thế. Và

khổ quá. Vậy mà mình cứ những muốn rình cướp chút hạnh phúc ít ỏi của
chị”. Nàng thề “từ nay sẽ giữ mối quan hệ tình bạn” với chàng. Nhưng đấy
là lời thề của bộ óc. Còn trái tim nàng không thề gì hết. Nó lúc nào cũng
rung động trước chàng.

Gần đây, ở Hà Nội xuất hiện một nhân vật kỳ lạ – Một kỹ sư xây dựng

đã đứng tuổi, người gầy gò, nói hơi ngọng và thường bối rối khi diễn đạt ý
nghĩ của mình bằng ngôn ngữ nhưng lại có thể nhìn xuyên nhiều tầng đất,
thấy nhiều điều mà hầu hết chúng ta không thấy. Người ta gọi ông là “nhà
ngoại cảm”.

Mới rồi ông làm một việc phi thường, khiến nhiều người phải sửng sốt.

Một người mẹ Mỹ sang Việt Nam, tìm hài cốt con trai. Bà không có trong
tay một tài liệu nào ngoài lá thư cuối cùng của con trai bà gửi từ Tây Ninh
về. Bà đành nhờ sự giúp đỡ của nhà ngoại cảm. Hai người, suốt ngày này
sang ngày khác, lội dọc bìa rừng vốn là chốn tử địa cũ. Bỗng nhà ngoại cảm
reo lên.

- Kia rồi, con bà kia rồi!

- Sao ông dám đoán chắc dưới vạt đất rậm cỏ này là con tôi? Người mẹ

hỏi.

- Tôi thấy anh ta hớn hở chạy về phía bà, một chân cao, một chân thấp.

Bà mẹ khóc òa. Đúng là con trai bà bị thọt chân từ bé. Song người Mỹ vốn
duy lý và thực dụng, bà cần đủ bằng chứng để tin. Bà mở túi lấy ra năm
chục tấm ảnh lính Mỹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.