NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 51

Chuyến thứ tư, Trịnh giao cho Cấm Vẩu một lúc mười lăm tấn hàng. Lão

Cấm Vẩu sướng lắm. Ngoài việc thanh toán tiền hàng rất sòng phẳng, lão
còn thưởng thêm cho Trịnh năm cây vàng.

Nhưng, niềm vui của lão Cấm Vẩu biến nhanh như sao mọc ban mai.

Lão sợ, sợ đến toát mồ hôi hột. Phúc tổ bảy mươi đời nhà lão có lẽ phải to
bằng trái núi, bằng không, chuyến này lão sẽ lãnh án tử hình. Lão thoát nạn
lần này âu cũng một phần nữa nhờ thói quen của lão. Vốn là chủ một tiệm
ăn, lão Cấm Vẩu có thói quen hay nếm. Chính vì trước khi giao long nhãn
cho các hiệu thuốc bắc, lão Cấm Vẩu đã nếm thử nên lão mới biết, trong
mười lăm tấn long nhãn lần này, có trộn bột đá và bột chì. Chả trách mà
cầm túi hàng trên tay thấy nó nặng khác thường. vậy là lô hàng kia phải đổ
đi, Cấm Vẩu mất tiền tỷ. Lão căm lắm. Con mắt độc của lão long lên. Đỏ
ngầu. Lão ước ao được giáp mặt cái thằng phản bội, lừa đảo kia lúc này.
Lão muốn được hưởng cái sung sướng của sự trả thù được chẹn bàn tay rắn
như sắt nguội của lão vào cổ cái thằng kia và thít lại, thít chặt mãi.

Nhưng Trịnh cũng chẳng phải loại vừa. Lừa được lão Cấm Vẩu quả ấy

anh đã thắng đậm lắm rồi. Sau đó anh không sang Trung Quốc nữa, chỉ
quanh quẩn trong nước buôn đá đỏ.

Vào chợ đá đỏ ở Nghĩa Đàn, đến lượt Trịnh bị lừa. Anh vớ phải một viên

ru-bi giả, mất toi hơn trăm triệu đồng.

Trịnh đang ngán ngẩm vì bị lõm thì có một bạn hàng an ủi anh:

- Việc chó gì phải buồn. Bài học nào mà chẳng có giá. Học phí càng cao

thì kiến thức về đá đỏ của anh càng chắc. Nếu anh cao tay thì mua mẹ nó
một cái máy làm ru-bi giả, lừa thiên hạ cú ấy mới sướng.

- Máy ấy mua ở đâu?

- Ở bên Tàu ấy. Nam Ninh, Liễu Châu, Thành Đô – đâu cũng mò ra được

một, vài chiếc.

- Giá bao nhiêu?

- Hai mươi tám nghìn nhân dân tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.