NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 7

Rồi y rút súng ngắn ra, gí sát tai bà Nguyễn, bóp cò.

“Một phát không trúng đích”. Bao nhiêu năm qua, ông Tuấn cứ đinh

ninh phát súng bắn trượt kia là của ông. Ông vịn vào điều rất mong manh
kia để an ủi lương tâm mình mà sống cho đến bây giờ.

Vì tò mò, tôi cũng đã một lần trốn nhà, bỏ hết, bám theo ông Tuấn lên

cãi bãi bắn ấy.

Tôi vịn vào cây rừng rồi vụt phắt tay lại, hoảng hốt như vịn vào một

người đàn bà đang run rẩy.

Gió thì thầm. Tán lá thầm thì…

“Có phải bà Nguyễn đấy chăng! Bà nói đi! Hãy nói thật nhiều nhưng

đừng khóc, thưa bà”.

Chuyện cũ. Vâng! Lâu lắm rồi. Xưa như một giấc mơ thời thơ ấu. Nhưng

tôi vẫn muốn kể lại vì bà Nguyễn là một nhà doanh nghiệp tài ba. Không.
Còn một lý do nữa tôi yêu bà. Dù bà sinh trước tôi một thế hệ nhưng chắc
chắn là tôi yêu bà.

Trời ơi! Nếu tôi sinh cùng thời với bà, hẳn ngày ấy tôi cũng được lĩnh

năm viên đạn vào ngực như bà và điều đó với tôi là một hạnh phúc, một
hạnh phúc vô bờ.

Bà ơi! Tận bây giờ người Hải Phòng vẫn thường nhắc tên bà đấy. Người

ta vẫn thường trầm trồ về bà. Người ta nắc nỏm khen một bà chủ vật liệu
xây dựng giàu có nhất Hải Phòng.

Tôi đã nhiều lần xuống chợ Sắt, đứng ở nơi xưa bà đã đứng, những lối

xưa bà từng đi.

Nơi bà lập nghiệp lần thứ hai – cái miền trung du xa xôi ấy, tôi cũng đã

đến. Ở đó, không biết từ lúc nào và không rõ ai đã xây cho bà một ngôi đền
nhỏ. Những bác nông dân quê mùa không biết tạc tượng. Chỉ mình tôi tạc
tượng bà trong tim tôi.

Người ta sinh ra chưa là triệu phú. Bà Nguyễn cũng vậy. Hai cụ thân sinh

của bà Nguyễn là những người buôn bán nhỏ, không nghèo nhưng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.