NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 76

Người đàn bà lạ lùng

I. Con dao găm và cái đầu lâu

Chị tên là Bích – Đàm Ngọc Bích, cái tên gợi nhớ chùa chiền cùng các

ni cô. Nhìn chị gọt vỏ quả xoài tượng, cổ tay tròn trắng uốn rất dẻo, những
cái ngón búp măng chuyển động nhịp nhàng, tôi đoán chị là một nhà phẫu
thuật, chí ít cũng làm nghề đỡ đẻ, từng nâng niu trên tay những hài nhi.
Nhưng không, nghề cũ của chị là giáo viên. Mười năm trước, chị đã tốt
nghiệp trường cao đẳng sư phạm nhạc họa.

Nghề của em buồn cười lắm, biết nhạc nhưng không phải là nghệ sĩ, họa

cũng biết nhưng không vẽ được tranh, nghĩa là chẳng biết quái gì. Nghề
ngỗng dở dương thì đói là cái chắc. Học sinh không luyện thi môn nhạc
họa, thiếu điểm hai môn này vẫn có thể lên lớp. Anh bảo thế thì còn ăn vào
đâu? Phấn trắng, giấy trắng, bàn tay trắng, bảng đen, mực đen cuộc đời…
Chị mỉm cười, hóm hỉnh và giễu cợt.

Con dao găm của chị hơi khác thường, mũi nhọn, lưỡi bén, sống dao có

răng cưa, chuôi dao có răng cưa, chuôi dao làm bằng ngà, phần cuối nối với
một chiếc đầu lâu gọt bằng xương trắng hếu. Với con dao ấy, người ta có
thể đâm chém, cắt gọt, cưa, dùi.

- Chị có biết sử dụng dao găm không? – Tôi hỏi.

- Có chứ, gọt trái cây, bao nhiêu xoài, cam, hồng xiêm, em giết “hết”.

- Con dao của chị nom hơi ác.

- Vâng! Cái ác bây giờ là cần thiết. Chúng ta được dạy phải sống hiền

lành – ở hiền, gặp lành nhưng lại không có gì bảo vệ cho cái triết lý mang
đậm màu sắc phật giáo ấy. Cái thiện cứ bị cái ác hành hạ, hiếp đáp mãi. Con
dao của em chỉ để che đỡ chứ không phải để tấn công. Một đại ca trong
vùng kỷ niệm em con dao này. Khi trông thấy nó, tất cả bọn trấn lột ở vùng
biên này đề tự biết phải che chở bảo vệ em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.