NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 226

Hướng Nghiên chậm rãi đi tới gần cô, hỏi: “Vương Vĩ……thích em à?”

“Hả? Không phải…..” Vương Thiến Thiến lập tức tỉnh rượu, “Học tỷ,

chị suy nghĩ nhiều rồi……..”

“Ha ha, chị chỉ là hỏi một chút.” Hướng Nghiên cười xấu xa, trong nháy

mắt Vương Thiến Thiến không phản ứng lại được, nụ cười thần bí như vậy,
đằng sau nó cất chứa ý gì đây?

Tới cổng chính của đại học N, Vương Vĩ tìm một bạn học đi ngang qua

chụp ảnh dùm bọn họ. Nếu đứng thành một hàng ngang thì người trong
hình sẽ rất nhỏ, vì vậy chia nam nữ ra, lại do đa số bạn nữ đều mặc váy
ngắn, cho nên tấm ảnh chụp tập thể này là nam ngồi xổm xếp thành đóa
hoa, nữ ở phía sau làm lổ tai thỏ trên đầu bọn họ.

Hướng Nghiên đứng ở phía sau bên phải, chỉ giương mắt nhìn Vương

Thiến Thiến một cái, chỉ nhìn một cái, Vương Thiến Thiến liền cười hì hì
chạy vội tới nắm tay đứng cùng Hướng Nghiên.

“1, 2, 3, cười!”

Một tấm hình chụp chung của ban kiểm tra kỷ luật, Vương Thiến Thiến

và Hướng Nghiên đứng phía sau, không ai biết các cô thật ra là lén lút nắm
tay. Trên hình, Hướng Nghiên nhìn ống kính cười tao nhã, Vương Thiến
Thiến lại nghiêng mặt, nhìn Hướng Nghiên, cười rất ngọt ngào.

Em rất ngốc, chỉ có thể nhìn chị như vậy, bởi vì hiểu được trong lòng

của chị không nhất định có thể tiếp nhận em, cho nên, sợ khoảng cách sẽ
càng ngày càng xa. Thật sự rất ngốc, không nói được câu em yêu chị, bởi vì
sợ hãi nỗi đau khổ của sự chờ đợi sau khi nói ra, sợ hãi những ngày tháng
đau buồn sau khi bị từ chối….

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.