NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 312

.

.

Lúc này, Vương Thiến Thiến đang ngồi ở phòng tự học ngây người nhìn

tập ghi chép, hiếm khi Nguyệt Lượng tìm cô đi tự học, nhưng cô lại thật sự
học không vô. Lúc đang như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên cảm giác có
người yên lặng đứng bên cạnh mình, chưa đợi ngước mắt nhìn người đó là
ai, người nọ đã lấy thứ gì đó bộp một tiếng đập lên trán cô.

Vương Thiến Thiến kinh ngạc, lúc phản ứng lại được, có một tờ giấy từ

trán cô rơi xuống bàn, mà bóng lưng kia, là của Hướng Nghiên.

Mình cũng không phải cương thi, sao lại đập mình như vậy….. Chẳng lẽ

đây là bùa sao? Vương Thiến Thiến mang theo thắc mắc nhìn tờ giấy đang
nằm trên bàn kia, chỉ thấy ở phần cuối của tấm giấy màu hồng nhạt kia
dùng chữ đậm viết ngày, giờ, số ghế……. thì ra là một tấm vé xe lửa.

Nguyệt Lượng tò mò lại nhìn xem là gì, vừa thấy là vé xe lửa, lập tức rơi

vào im lặng. Đến mức muốn khoảng mười hai tiếng…..

Vương Thiến Thiến cũng không biết rốt cuộc Hướng Nghiên có ý gì, cô

liếc nhìn Nguyệt Lượng một cái, hy vọng Nguyệt Lượng có thể nhìn ra
được manh mối gì đó, hy vọng Nguyệt Lượng có thể chỉ điểm một chút.

Kết quả Nguyệt Lượng suy nghĩ một chút cũng đột nhiên sáng tỏ nói:

“Cậu xong rồi, Hướng Nghiên nhất định chán ghét cậu, không muốn gặp lại
cậu, cho nên đưa cho cậu một tấm vé xe bảo cậu cút đi xa một chút.”

“Không thể nào?” Vương Thiến Thiến há to miệng.

“Rất có khả năng, cậu nhìn xem, kêu cậu cút thẳng ra bờ biển này.”

“Không phải đâu……” Vì sao học tỷ phải làm như vậy……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.