NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 33

Trương Thiên Nhất kinh ngạc một chút, “Chúng ta có cãi nhau à?”

Nói xong cả hai đều nở nụ cười, tắt điện thoại, đồng loại quay đầu lại,

tiếp tục sóng vai lên lớp.

Giữa tháng mười, thời tiết hơi lạnh, gió có chút lớn, dọc theo đường đi,

Vương Thiến Thiến chỉ lo sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung, lại không
biết, có người, đang nhìn bóng dáng của cô đến xuất thần.

.

.

.

Học xong một buổi chiều, Vương Thiến Thiến lại bắt đầu mệt rã rời,

cảm thấy lên đại học cũng không thoải mái như cô đã tưởng tượng, ít nhất
trong khoảng thời gian mới vừa khai giảng này trương trình học vẫn được
sắp xếp rất căng.

Cùng hai người Lí Nam, Tống Nhiên chậm chạp trở về phòng ngủ, đột

nhiên thấy cửa phòng ngủ mở toang. Vương Thiến Thiến quay đầu lại hỏi
Tống Nhiên: “Tống Nhiên, cậu lại quên khóa cửa à?”

Tống Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Thiến Thiến, hình như cậu

mới là người cuối cùng ra ngoài đó.”

“Là tớ sao? Sao tớ lại không nhớ?” Vương Thiến Thiến vuốt tóc ngẩng

đầu nhìn trời, quả thật là cô là người cuối cùng ra ngoài, bởi vì lúc trưa cô
ngủ quên nửa tiếng.

Lí Nam liếc cô một cái, “Không phải cậu thì là ai!” Nói xong nhấc chân

đi vào phòng ngủ, mới vừa vào lại lớn tiếng hét ầm lên: “Cô là ai?”

Hai người kia cũng chạy vội vào, “Sao thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.