NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 350

Nguyệt Lượng một tay ôm Lí Nam, một tay ôm Tống Nhiên, không ngừng
lặp lại “Ngày lễ vui vẻ.” Vì thế hai người một trái một phải giữ cậu ấy lại,
không cho cậu ấy uống rượu nữa. Lát sau, Nguyệt Lượng mơ mơ màng
màng mà ngủ mất.

Đây cũng là chuyện làm cho Vương Thiến Thiến tương đối vui mừng,

Nguyệt Lượng say dù sao cũng đỡ hơn hai chị gái kia say, Nguyệt Lượng
say rồi cũng chỉ là ngủ mà thôi, không kiếm chuyện nữa, nhưng sau khi tỉnh
dậy sẽ tìm chỗ để nôn, cũng không làm khổ người khác. May mắn Lí Nam
và Tống Nhiên thấy Nguyệt Lượng say cũng không uống nữa, mấy người
vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa chờ Nguyệt Lượng tỉnh lại.

Thói quen mỗi lần nhớ tới Hướng Nghiên, đều phải gửi một tin nhắn cho

chị ấy, mặc kệ chị ấy có trả lời hay không, Vương Thiến Thiến đều phải nói
một câu, chẳng hạn như “Em đang ở ngoài ăn cơm đây, chị làm gì thế?”,
hay chẳng hạn như “Nhiệt độ thấp, mặc nhiều.”……..

Rõ ràng là nhớ chị ấy, lại không thể nói thẳng ra “Em nhớ chị” như vậy.

Bởi vì Hướng Nghiên đang bận ôn tập, mình lại không muốn làm ảnh
hưởng chị ấy, bởi vì biết chỉ cần mình nói nhớ chị ấy, Hướng Nghiên nhất
định sẽ đi với cô. Tóm lại, cô tự an ủi bản thân, vượt qua khoảng thời gian
này thì tốt rồi, những ngày về sau còn rất dài.

Lúc này Vương Thiến Thiến gửi tin nhắn cho Hướng Nghiên nói: Hôm

nay lễ độc thân, có sắp xếp gì không?

Hướng Nghiên trả lời: đang ở phòng ngủ học.

Vương Thiến Thiến do dự một lúc lại hỏi tiếp: Ăn cơm chưa?

Hướng Nghiên nói: Vẫn chưa, lát nữa ăn.

Vương Thiến Thiến biết chị ấy nói lát nữa ăn, thật ra chính là không ăn,

bình thường lúc người kia tập trung làm một việc gì đó sẽ quên những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.