“Đương nhiên tớ biết là để uống! Mua nhiều như vậy thì vác thế nào!”
Vương Thiến Thiến vội trấn an cậu ấy nói: “Cậu đừng kích động như
thế chứ…… Tớ sợ sau khi trời trở lạnh sẽ không muốn ra ngoài, cho nên
mua nhiều một chút để dự trữ.”
“Cậu cũng không phải là động vật, cậu không cần ngủ đông.”
“À……..” Vương Thiến Thiến nâng một thùng lên ước lượng, nghĩ
thầm một thùng cũng được, nếu như hai thùng, chắc là Trương Thiên Nhất
vác không nổi. Vì thế nhìn hai cái thùng kia lưu luyến không rời, cuối cùng
đành phải để thùng coca đó lại, chỉ để lại một thùng nước táo Tỉnh Mục.
Trương Thiên Nhất cũng không biết mình đem thùng đồ uống đó đến
cổng trường đại học N thế nào, nhưng thấy Vương Thiến Thiến cũng không
rảnh tay, xách rất nhiều thứ, nên không càm ràm nữa. Nếu là trước kia, chắc
chắn là Vương Thiến Thiến khiêng thùng còn cậu xách túi nilon. Nhưng mà
lên đại học, rất nhiều thứ đã thay đổi. Trước kia Vương Thiến Thiến không
có người mình thích, khi Trương Thiên Nhất cần người bên cạnh, cô luôn sẽ
xuất hiện đầu tiên. Bây giờ…… hai người đều có người yêu, thời gian cùng
đùa giỡn ít lại, nhưng mà tình cảm vẫn giống như trước đây.
Ngồi trên xe trường, Vương Thiến Thiến không ngừng hà hơi vào bàn
tay bị cóng đến đỏ bừng, Trương Thiên Nhất thấy thế liền đưa bao tay của
mình cho cô, còn không quên bồi thêm một câu: “Vừa tội! Cho cậu không
đem theo bao tay!”
Vương Thiến Thiến cũng không nhận, quay đầu nhìn ra bầu trời âm u
ngoài cửa sổ xe, “Tớ ghét mang bao tay.”
“Haiz……” Trương Thiên Nhất thở dài, “Đưa qua đây……” Nói xong
cũng mặc kệ Vương Thiến Thiến có đồng ý hay không, nắm tay cô giúp cô
làm ấm.