NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 381

Lại sắp đến thi cuối kỳ, ngay cả đi thư viện cũng phải chiếm chỗ, Vương

Thiến Thiến theo Tống Nhiên trèo đèo lội suối, né trái né phải, xuyên qua
một biển người, trước mặt cuối cùng cũng thông thoáng, đi đến một góc yên
tĩnh. Vương Thiến Thiến chỉ dựa vào bóng lưng đã nhận ra ngay người
trước mắt là Hướng Nghiên, sợ quấy rầy chị ấy, cho nên cũng không đi lại
chào hỏi, chỉ đứng ở đó ngắm nhìn bóng lưng của Hướng Nghiên.

Tống Nhiên rất tự nhiên ngồi xuống phía đối diện của Hướng Nghiên,

chào hỏi chị ấy. Sau đó cúi đầu đọc sách, hoàn toàn quên mất chuyện đã
dẫn theo Vương Thiến Thiến.

Vương Thiến Thiến đứng ngớ ra một lúc, mới từ từ đi đến bên cạnh

Tống Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Chỗ này có người không?” Cô nhìn thấy trên
chỗ ngồi đó xếp một chồng sách.

“Ấy, sao lại quên mất đã dắt theo cậu……. Không có ai, sách này đều là

của tớ……..”

Tống Nhiên mới nhớ ra là mình đi cùng với Vương Thiến Thiến, vừa rồi

lo tập trung vào học tập, hoàn toàn không nhớ tới một người sống sờ sờ như
vậy.

Vương Thiến Thiến mang chồng sách đó đặt lên bàn, mới ngồi xuống

ghế, vừa ngồi xuống lại muốn đứng lên, sao chiếc ghế này lại cứng thế?
“Cậu chiếm nhiều chỗ như vậy để làm gì?” Cô hỏi Tống Nhiên.

“Sợ ngày nào đó mấy tên các cậu đột nhiên dở chứng muốn tới lại

không có chỗ ngồi đó.” Giống như mấy hôm trước Lí Nam thỉnh thoảng
cũng bất ngờ muốn đến đây đọc sách, có một lần không có chỗ làm cho cậu
ấy tức giận muốn chết. Cho nên từ đó Tống Nhiên bắt đầu phòng ngừa chu
đáo.

Lúc này Hướng Nghiên mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười nói:

“Ồ, em đến rồi à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.