NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 393

Vương Thiến Thiến cũng rút bàn tay nắm Hướng Nghiên về, đi trở lại

nhìn. Thì ra, cô gái bán hoa đó nhét thẳng hoa vào trong tay Trương Thiên
Nhất. Trương Thiên Nhất giúp Lí Nam xách đồ, không có tay rảnh để từ
chối, chỉ cười nói: “Tôi thật sự không mua, cô nhìn tôi như thế này giống
dạng người có bạn gái lắm sao? Mau lấy về bán cho người khác đi.”

Cô gái đó yên lặng nhìn cậu ấy nói: “Sao có thể không có bạn gái, cậu

gạt người sao?”

Vương Thiến Thiến thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô gái đó, lấy 20

đồng trong ví ra đưa cho cô ấy nói: “Được rồi, chúng tôi mua.”

“Cám ơn!” Cô gái đó cười một cái thật tươi bỏ đi.

Vương Thiến Thiến lấy cành hoa trong tay Trương Thiên Nhất, lập tức

đi đến bên cạnh Hướng Nghiên, đưa tới trước mặt Hướng Nghiên, “Cho
chị.”

Hướng Nghiên ngạc nhiên. Lén nhìn vẻ mặt của Lí Nam và Tống Nhiên,

cũng không dám tùy tiện đưa tay ra nhận.

Hoa hồng vừa chớm nở, vào trời đêm giá rét này, yên lặng tỏa ra vẻ đẹp

của nó, giống như muốn dùng hết sức lực bung nở cơ thể, nhưng cuối cùng
không chịu được cái lạnh, chỉ có thể hiến dâng màu đỏ chói mắt của nó, vào
buổi đêm tuyết bay phất phới, một điểm màu đỏ giữa lớp giấy gói thuần
một màu trắng, làm cho người ta cảm thấy thổn thức.

Vương Thiến Thiến dùng cành hoa chặn đường của Hướng Nghiên như

vậy, tay chân Hướng Nghiên hơi luống cuống, hỏi: “Này? Làm gì vậy?”
Chung quanh còn có những người khác, như vậy…… chắc là không tốt?

“Cái này cho chị.” Vương Thiến Thiến cố ý quay đầu chỗ khác không

nhìn chị ấy. Hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lí Nam và Tống Nhiên………

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.