Sau nửa năm yêu xa như vậy, Vương Thiến Thiến cuối cùng cũng đến
kỳ nghỉ đông, nói cách khác cô có tất cả thời gian mười ngày đi đến bên
cạnh Hướng Nghiên, tuy rằng chỉ là mười ngày, nhưng cũng làm cho cô
cảm động không thôi. Tất cả lo lắng và bất an, chắc là sẽ biến mất sau khi
nhìn thấy Hướng Nghiên?
Qua bốn giờ ngồi máy bay, Vương Thiến Thiến hạ xuống thành phố có
Hướng Nghiên. Vừa xuống máy bay, tâm trạng đột nhiên tốt lên, cô nghĩ
chắc là cô thích thành phố này, vì thành phố này có Hướng Nghiên.
Cô lặng lẽ đến, trước đó cũng không nói cho Hướng Nghiên, bởi vì
muốn cho chị ấy một sự bất ngờ. Cô cũng không mang theo hành lý gì, cho
nên gọi xe đi thẳng đến phía dưới tòa nhà của công ty Hướng Nghiên.
Tính toán thời gian Hướng Nghiên cũng có lẽ tan tầm, vì thế Vương
Thiến Thiến gọi điện thoại cho Hướng Nghiên: “Tan sở rồi chưa?”
“Ừ, đang đi ra ngoài đây.” Hướng Nghiên vừa ấn thang máy vừa nói.
“Ồ, thế sau khi tan sở thì làm gì?”
Vừa lúc thang máy đến, Hướng Nghiên nói: “Đợi lát nói tiếp với em,
vào thang máy, tín hiệu không tốt.” Im lặng trôi qua hơn mười giây, Hướng
Nghiên từ trong thang máy đi ra, “Vừa rồi em nói gì?” Lời còn chưa dứt, đã
thấy Vương Thiến Thiến đứng ở đại sảnh giống như pho tượng.
Hướng Nghiên hơi kinh ngạc, Vương Thiến Thiến cũng không tiến lên,
bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chứa tình.
Có đồng nghiệp thấy Hướng Nghiên sững sờ đứng một chỗ, liền hỏi:
“Sao vậy? Gặp người quen à?”
Hướng Nghiên cười cười: “À, đây là em gái em, em không biết hôm nay
cô ấy lại đến………” Nói xong đi qua kéo tay Vương Thiến Thiến giới