NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 564

Cô vừa giơ tay định ấn chuông cửa, lại thấy Liêu Kiệt từ bên trong đi ra,

hai mắt Liêu Kiệt đầy tơ máu, rõ ràng là dáng vẻ cả đêm không ngủ. Anh ta
vốn là một người rất đúng mực, vô cùng bình tĩnh, nhưng tại đây khi nhìn
thấy Vương Thiến Thiến lại nổi giận, xông lên gào với Vương Thiến Thiến:
“Tối hôm qua em đi đâu vậy? Có biết Hướng Nghiên đã tìm em cả đêm hay
không? Cô ấy gọi điện thoại khắp nơi cho người ta hỏi thăm tin tức của em,
cuối cùng lại cuống đến mức gọi điện thoại cho anh, cô ấy khóc suốt cả một
buổi tối, anh thấy em thật thong thả, sao? Đi ra ngoài chơi cả đêm, vui
không? Biết trở lại rồi?”

Vương Thiến Thiến sững người nghe Liêu Kiệt nói, vẫn không nhúc

nhích. Hướng Nghiên tìm cô một đêm? Cô sớm nên nghĩ đến chứ. Hướng
Nghiên khóc? Cô cũng nên nghĩ đến. Trong lòng cô thầm mắng mình một
câu: Thật sự là quá sai rồi.

Liêu Kiệt thấy cô đứng giống như đứa ngốc, vội lấy điện thoại ra, gọi

cho Hướng Nghiên: “Cô bé nhà cậu đã về rồi, đừng sốt ruột, ở ngay dưới
lầu……….” Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.

Anh ta cất điện thoại vào, vẫn tức giận nhìn chằm chằm Vương Thiến

Thiến, nhưng cũng không nói gì, bởi vì anh ta biết anh ta nói gì Vương
Thiến Thiến cũng sẽ không để vào tai.

Lúc Hướng Nghiên xuống lầu, nhìn thấy Vương Thiến Thiến đứng đực

ra ở cửa, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, không tốt hơn mình bao
nhiêu. Chị ấy bình tĩnh nhìn Vương Thiến Thiến, mở miệng định nói gì,
nhưng cuối cùng cũng bỏ qua. Hít sâu một hơi, quay đầu nói với Liêu Kiệt:
“Liêu Kiệt, cám ơn cậu, phiền cậu cả đêm, cậu về nghỉ ngơi sớm một chút
đi.”

Liêu Kiệt nhìn nhìn Hướng Nghiên, lại nhìn nhìn Vương Thiến Thiến,

mới nói với Hướng Nghiên: “Được rồi, mình đi trước, cậu chú ý thân thể.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.