Hướng Nghiên vội giải thích nói: “Thiến Thiến em hiểu lầm rồi, những
lời đó của Liêu Kiệt chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm đối với bạn bè,
cậu ta cũng không có ác ý……….”
Vương Thiến Thiến lộ ra vẻ mặt không thể tin được nhìn Hướng
Nghiên, “Những lời đó? Những lời nào? Thì ra chị đã biết từ sớm? Chị sớm
biết rằng anh ta nói gì với em, chị còn luôn im lặng không lên tiếng, giả như
cái gì cũng không biết, thì ra hai người đều biết, biến tôi trở thành một con
ngốc?”
Hướng Nghiên tiến lên cầm tay cô nói: “Không phải như em nghĩ, tối
hôm qua chị đã định nói với em, nhưng em không cho chị cơ hội.”
“Nếu chị muốn nói, đã sớm nói, cần gì viện cớ không cho chị cơ hội gì
đó chứ.” Vương Thiến Thiến căn bản không chịu nghe lời giải thích của chị
ấy. Cô khom lưng uốn gối chuẩn bị trở về giải thích, kết quả lại làm cho cô
biết được những chuyện này………..
Liêu Kiệt không nhịn được, cũng giành nói: “Vương Thiến Thiến, em có
thể hiểu chuyện một chút được hay không? Thật ra tối hôm qua là bởi
vì………”
Vương Thiến Thiến ngắt lời anh ta, “Anh đừng nói, em không muốn
nghe lời giải thích của anh, huống hồ chuyện của em và Hướng Nghiên,
cũng không tới phiên anh xen mồm.” Cô nắm lấy nắm tay, nếu Liêu Kiệt
dám nhiều lời nữa, cô nhất định sẽ đánh anh ta!
“Vương Thiến Thiến! Em cố ý trở về là vì muốn tiếp tục cãi nhau với
chị phải không?” Hướng Nghiên cũng phát hỏa.
Vương Thiến Thiến giật mình, ngược lại cong khóe môi, cười nói:
“Xem ra em trở về là sai lầm rồi, bây giờ chị càng cảm thấy em trẻ con,
ngang ngược không nói lý lẽ có phải không?” Cô dùng giọng điệu cực kỳ
ngả ngớn mà nói, miễn cưỡng mỉm cười cũng không biết là để cho ai xem.