NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 578

lòng nào, không thể làm cho Hướng Nghiên vì mình mà mất đi những thứ
khác nữa.

Đồng hồ báo thức vang lên tíc tắc, Vương Thiến Thiến nằm ở trên

giường, từ trong tiết tấu kia, nhớ lại trước đây. Từ lúc cùng Hướng Nghiên
gặp nhau cho đến yêu nhau, mãi cho đến hiện tại, có nhiều hình ảnh hạnh
phúc như vậy, chỉ cần vừa nghĩ đến, luôn sẽ cong khóe miệng lên. Nhưng
mà lần này, cô tuy rằng cười, nước mắt cũng không thể khống chế chảy ra
từ khóe mắt, bao nhiêu hạnh phúc từng có, hiện tại chỉ còn bất lực. Ngoại
trừ mỉm cười chảy nước mắt, cô không biết có thể làm được gì, nhắm mắt
lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Hướng Nghiên; mở to mắt, nước
mắt ở trước mắt lại hợp thành bộ dáng của Hướng Nghiên.

Thời gian là ba giờ sáng, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, gió lạnh thổi vào

bức rèm quật lên tường nghe sàn sạt. Vương Thiến Thiến đành phải qua loa
lau nước mắt, rời giường đi đóng cửa lại. Cô đi đến trước cửa sổ, liếc mắt
nhìn mưa bên ngoài, nghĩ thầm, ngay cả ông trời cũng đang tội nghiệp mình
hay sao? Mình làm như vậy, chắc là đúng rồi chăng?

Trong màn mưa, đột nhiên có một chùm ánh sáng từ xa đi đến gần, có

một chiếc xe taxi đang chậm rãi tiến vào trong sân. Vương Thiến Thiến
đóng cửa sổ, xoay người đến phòng bếp rót ình một cốc nước, khóc quá lâu,
cuống họng cũng khàn.

Cô cầm cốc nước từ phòng bếp đi ra, đột nhiên nghe được có tiếng nắm

cửa chuyển động, tim cũng theo âm thanh kia mà căng thẳng. Cửa mở, cô
thấy Hướng Nghiên chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh đang đứng ngoài
cửa, trên đầu, trên người, còn phủ nước. Chiếc xe dưới lầu vừa rồi kia….
Vương Thiến Thiến theo thói quen định đến toilet lấy khăn mặt đưa cho
Hướng Nghiên, nhưng mà vừa cất bước, lại vội ngừng lại. Cô không thể
làm như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.