Họp xong, lại bận rộn đến khuya, về đến nhà, Hướng Nghiên nằm ở trên
giường, chưa từ bỏ ý định lại cầm lấy di động. “Đây là lần cuối cùng.” Chị
ấy tự nói với chính mình. Nếu Vương Thiến Thiến không nghe, vậy chị ấy
cũng không làm phiền nữa.
Sau đó….. vẫn là không thể gọi được.
Hướng Nghiên tức giận đến mức ném điện thoại lên giường, căm hận
nói: “Vương Thiến Thiến, đây là do chính em chọn!” Lựa tên trong danh
bạ, ngón tay chần chừ ở nút C, cuối cũng vẫn là không nhẫn tâm.
Một ngày của tháng sau, Vương Thiến Thiến chịu không nổi nhung nhớ
gọi điện thoại cho Hướng Nghiên, muốn giống như bạn bè ân cần hỏi thăm
một chút, nhưng lúc này Hướng Nghiên đang họp để chế độ im lặng, không
nghe thấy. Chờ sau khi chị ấy họp xong lập tức gọi lại cho Vương Thiến
Thiến, mà Vương Thiến Thiến đang rửa mặt, nghe thấy điện thoại vang lên
chạy ra tiếp, vừa tiếp lại đã ngắt kết nối.
Sau đó thỉnh thoảng sẽ liên lạc bằng tin nhắn, không gọi điện thoại nữa.
Tình cảm, có lúc chính là do như vậy mà trở nên nhạt dần.
Sau đó, Vương Thiến Thiến hỏi Nguyệt Lượng: “Có phải chỉ cần không
nhớ đến nữa, thì sẽ không đau khổ? Vậy cậu chỉ cho tớ, làm thế nào để
không nhớ tới?”
Sau đó, tinh thần của Vương Thiến Thiến sa sút một khoảng thời gian.
.
.
.