NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 125

tôi chẳng nghĩ gì về Adrian hay nhật ký của cậu ấy chút nào trong suốt mấy
ngày vừa rồi.

“Cái này có phải là để khép cái vòng này lại không?” lời đáp của nàng

tới.

“Tôi không biết,” tôi viết lại. “Nhưng nó cũng không hại gì, phải

không nào?”

Nàng không trả lời cân hỏi ấy, nhưng lúc đó tôi không để ý hay phiền

lòng gì.

Tôi không biết tại sao, nhưng một phần trong tôi nghĩ nàng sẽ gợi ý

gặp trên cầu lần nữa. Hoặc là thế, hoặc đâu đó ấm cúng và hứa hẹn riêng
tư: một quán bar bị lãng quên, một quán ăn trưa yên tĩnh, thậm chí là quán
bar Khách sạn Charing Cross. Nàng chọn một quán ăn nhiều đồ uống trên
tầng ba khu John Lewis ở phố Oxford.

Thực ra, cách này cũng có mặt thuận tiện của nó: Tôi cần vài mét dây

để treo lại cái mành, đồ cạo gỉ ấm đun nước, và một bộ các miếng vá dùng
để là vào phía trong quần khi đầu gối bị toạc ra. Khó mà kiếm được mấy
thứ này quanh nhà được nữa: nơi tôi sống, phần lớn các cửa hàng nho nhỏ
hữu ích như thế đều đã từ lâu biến thành tiệm cà phê hoặc công ty môi giới
bất động sản cả rồi.

Trên tàu đi lên phố, có một cô bé ngồi dối diện tôi, đeo tai nghe, mắt

nhắm, chống thẩm thấu từ thế giới bên ngoài, lắc đầu theo thứ nhạc chỉ có
mình cô nghe được. Và bỗng nhiên, một ký ức trở về với tôi: Veronica
nhảy. Đúng, nàng đã không nhảy - đấy là tôi nói thế - nhưng có một tối
trong phòng tôi nàng lên cơn nghịch nhất và bắt đầu lôi bộ đĩa pop của tôi
ra.

“Bật một dĩa đi rồi cho mình xem cậu nhảy nào,” nàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.