NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 126

Tôi lắc đầu. “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu

[34]

.”

“OK, cậu cho mình xem rồi mình sẽ nhảy cùng.”

Thế là tôi chỉnh cái trục quay thay tự động một đĩa 45s

[35]

, nhích về

phía nàng, nhún vai nới lỏng khung xương, nhắm hờ mắt, như thế tôn trọng
khối riêng tư của nàng, và nhập cuộc. Hành vi biểu diễn cơ bản của phái
nam hồi ấy, dứt khoát mang tính cá thể trong khi thực ra là phụ thuộc vào
chuyện bắt chước nghiêm ngặt các quy phạm đang thịnh hành: đầu-thì-giật
chân-thì-nhảy, vai-thì-vặn hông-thì-huých, với lại thêm thắt khoản hai cánh
tay giơ lên ngây ngất và thỉnh thoảng xen những tiếng gầm gừ. Sau một
lúc, tôi mở mắt, tưởng là nàng vẫn đang ngồi trên sàn mà cười tôi. Nhưng
nàng ở đó, nhảy theo cái lối làm tôi nghĩ là nàng từng học ba lê, tóc xõa
xuống mặt và bắp chân căng lên đầy biểu cảm. Tôi ngắm nàng một lúc,
không chắc có phải nàng đang bắt chước để trêu tôi hay thành thật trôi theo
The Moody Blues. Thực ra, tôi không quan tâm - bản thân tôi cũng đang
thụ hưởng và cảm nhận một chiến thắng bé nhỏ. Cứ tiếp như thế được một
hồi; rồi tôi lại gần nàng khi bài “From a Jack to a King” của Ned Millers
nhường lối cho Bob Lind hát “Elusive Butterfly”. Nhưng nàng không nhận
thấy và, xoay người đâm cả vào tôi, suýt thì mất thăng bằng. Tôi đỡ được
và ôm lấy nàng.

“Cậu thấy đấy, đâu có khó lắm đâu.”

“Ờ, mình chưa bao giờ nghĩ nó khó cả,” nàng đáp. “Hay. Được. Cảm

ơn cậu,” nàng nói xã giao, rồi đi ra và ngồi xuống. “Cậu cứ tiếp tục đi nếu
cậu muốn. Mình thế đủ rồi.”

Dẫu sao thì, nàng cũng đã nhảy.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.