NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 91

ấy theo một loài chim được săn bắt hợp pháp bé tí như là con chim dẽ giun,
và vì sao xe Minx lại có bản chất nữ tính dào dạt cảm xúc đến thế. Dù thế
nào, tôi cũng không đủ tò mò để tìm cho ra. Đến tuổi này rồi tôi thà không
biết còn hơn.

Nhưng tôi vẫn lật đi lật lại trong đầu câu hỏi về hoài niệm dĩ vãng, và

liệu tôi có đau đớn vì nó không. Tất nhiên tôi chẳng bị mùi mẫn vì ký ức về
một món đồ lặt vặt nào thời thơ ấu; tôi cũng chẳng muốn lừa dối tình cảm
bản thân về điều gì đó thậm chí chẳng đúng từ hồi ấy - lòng yêu dấu ngôi
trường cũ, đại loại thế. Nhưng nếu hoài niệm dĩ vãng có nghĩa là sự hồi
tưởng có tác động lớn về những rung động mạnh - và nỗi luyến tiếc rằng
những xúc cảm ấy không còn hiện hữu trong đời ta nữa - thì tôi thấy mình
tội lỗi. Tôi hoài niệm cái thời kỳ đầu với Margaret, khi Susie ra đời và
những năm đầu, cả chuyến đi lang thang với Annie nữa. Và nếu ta đang nói
về cảm xúc mạnh không bao giờ còn trở lại nữa, tôi cho rằng hoàn toàn có
thể hoài niệm về cả nỗi đau nhớ đời cũng như là sung sướng nhớ đời.

Và cái đó mở rộng phạm vi hơn nữa, chẳng phải sao? Cái đó cũng dẫn

thẳng đến vấn đề về quý cô Veronica Ford.

*

* *

“Tiền vấy-máu?”

Tôi nhìn vào mấy từ này mà không thể luận ra nghĩa nổi. Nàng đã xóa

thư của tôi và tên thư, không thấy ký tên vào thư hồi đáp, mà chỉ trả lời
bằng một cụm từ. Tôi phải mở lại email mình đã gửi đi, đọc lại một lần nữa
và tìm ra rằng về mặt ngữ pháp mấy từ của nàng chỉ có thể dùng để trả lời
cho câu hỏi của tôi vì sao mẹ nàng để lại cho tôi 500 bảng. Nhưng nó chẳng
có nghĩa gì trong chuyện này. Chẳng có máu nào đã đổ. Lòng kiêu hãnh của
tôi có bị tổn thương, cái đó thì đúng. Nhưng Veronica khó mà gợi ý rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.