NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 200

hãy còn chưa bị đánh gục hoàn toàn, lại đã ngóc đầu dậy trong con người
Ivan mới.

“Thì anh đã thử rồi đấy, và như thế đối với anh chắc đã đủ”, người

khách cười nhạt đáp. “Tôi cũng không khuyên những người khác thử làm
điều đó. Còn ông ta sẽ gây chuyện, thì xin anh cứ yên tâm! Ôi! ôi! Nhưng
tôi rất buồn, rằng người gặp ông ta lại là anh chứ không phải tôi! Dù cho tất
cả đã cháy rụi và tất cả đã bị tro phủ lấp, tôi vẫn xin thề là để có được cuộc
gặp gỡ đó, tôi sẵn sàng đánh đổi chùm chìa khóa của Praskovia Phedorovna
này – bởi vì ngoài ra tôi không còn gì hơn để đổi nữa. Tôi là một kẻ ăn
mày!”

“Thế anh cần ông ta để làm gì?”
Người khách ngồi lặng buồn bã một lúc lâu, người co giật, nhưng cuối

cùng cũng lên tiếng:

“Anh biết không, câu chuyện kỳ quặc lắm, tôi phải vào đây là cũng vì

một nguyên nhân như anh, cụ thể cũng là vì Ponti Pilat”, người khách sợ sệt
nhìn quanh rồi nói tiếp: “Sự thể là, một năm trước đây tôi đã viết xong cuốn
tiểu thuyết về Ponti Pilat.”

“Anh là nhà văn à?” Ivan tò mò hỏi.
Người khách sầm mặt lại, đưa nắm tay ra dọa Ivan, rồi nói:

“Tôi là Nghệ Nhân”,

112

người khách nghiêm mặt nói và rút từ trong túi

áo choàng bệnh viện ra một chiếc mũ lông đen bị lấm dầu mỡ với chữ cái

“N”

113

bằng lụa vàng được thêu đính lên đó. Anh đội chiếc mũ lên cho Ivan

trông thẳng phía trước mặt rồi trông nghiêng, để chứng tỏ rằng anh là Nghệ
Nhân. “Chính nàng tự tay mình khâu cho tôi đấy”, anh nói tiếp với vẻ bí ẩn.

“Thế họ của anh là gì?”
“Tôi không còn có họ nữa”, người khách lạ lùng nói với vẻ khinh bỉ ảm

đạm. “Tôi đã chối bỏ nó, cũng như nói chung đã từ bỏ cuộc đời. Chúng ta
hãy quên nó đi.”

“Anh hãy kể về cuốn tiểu thuyết của anh đi”, Ivan đề nghị một cách

lịch thiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.