NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 167

ướt sũng lạnh buốt nước của chiếc áo khoác anh ta vẫn cảm thấy rằng đôi
bàn tay kia còn lạnh hơn, rằng chúng lạnh một cái lạnh giá băng.

“Ðể em hôn anh nhé”, cô gái nói rất dịu dàng, và đôi mắt lấp lánh sáng

đã ở ngay sát kề mắt Varenukha.

Trưởng phòng quản trị ngất đi và không còn cảm thấy cái hôn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.