NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 271

Không được việc gì ở ủy ban biểu diễn, ông Vasili Stepanovich tận tụy

quyết định đi đến chi nhánh của nó đóng trụ sở ở ngõ Vagankovski. Và để ít
nhiều lấy lại bình tĩnh, ông ta tới đó bằng cách cuốc bộ.

Chi nhánh thành phố của ủy ban biểu diễn đặt tại ngôi biệt thự đã bị lở

lói vì thời gian, nằm sâu trong một khu sân, nổi tiếng với những dẫy cột tròn
bằng đá porphia trong gian tiền sảnh.

Nhưng trong ngày hôm ấy cái làm cho khách đến đây kinh ngạc không

phải là những dẫy cột tròn, mà là chuyện xảy ra ở dưới các chân cột đó.

Mấy người khách đứng sửng sốt nhìn một tiểu thư đang khóc nức nở

ngồi sau chiếc bàn nhỏ bán các thứ sách báo quảng cáo biểu diễn. Trong thời
điểm này tiểu thư không mời ai mua gì trong số sách báo đó và đáp lại
những câu hỏi thông cảm chỉ xua tay lảng ra; trong lúc ấy từ phía trên, phía
dưới, từ hai bên, ở tất cả các phòng ban của chi nhánh, đều vang lên tiếng
chuông điện thoại, ít nhất phải đến hai mươi cỗ máy cùng réo. Khóc một lúc,
tiểu thư đột nhiên rùng mình, điên loạn hét lên:

“Lại bắt đầu!” và bất ngờ cất tiếng hát, giọng soprano run rẩy:

Ôi Baikan thần thánh biển vinh quang…

132

Một nhân viên văn thư xuất hiện ở cầu thang, đưa nắm đấm ra dọa ai đó

rồi cất tiếng hát cùng với cô tiểu thư bằng một giọng bariton đùng đục:

Con tàu vinh quang, khoang đầy ắp cá!…
Hòa với giọng của anh nhân viên văn thư là những giọng hát ở xa hơn,

và dàn đồng ca bắt đầu lan rộng ra, cuối cùng tiếng hát đã vang lên ở trong
tất cả mọi ngóc ngách của chi nhánh. Từ phòng số sáu gần nhất, phòng kiểm
tra kế toán, đặc biệt nổi bật lên một octava rất khỏe với nốt khàn trầm của ai
đó. Hòa đệm cho dàn đồng ca là tiếng chuông điện thoại réo mỗi lúc một
gay gắt.

Hê, gió bão… nổi sóng lên!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.