NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 269

giọng nói của Prokhor Pet’rovich vốn rất quen thuộc với trưởng phòng tài
vụ:

“Có việc gì thế? Ngoài cửa đã ghi rõ là tôi không tiếp kia mà?”

Người đẹp thư ký rít lên, vặn vẹo đôi bàn tay, hét:
“Anh thấy không? Thấy không? Không có anh ấy! Không có! Trả lại

anh ấy đi! Trả lại đi.”

Vừa lúc đó một người nào đấy thò đầu vào cửa, rú lên một tiếng và

chạy mất biến. Trưởng phòng tài vụ cảm thấy đôi chân mình khuỵu xuống,
ngồi ghé vào mép ghế, nhưng không quên nhặt chiếc cặp lên. Anna
Ritrardovna nhảy tròn quanh người trưởng phòng tài vụ, vừa giật xé chiếc áo
vét của ông ta, vừa hét:

“Em bao giờ, bao giờ cũng ngăn anh ấy mỗi khi anh ấy chửi rủa lôi hết

ma quỷ ra! Và đấy, giờ thì ma quỷ thật”, nói rồi người đẹp chạy đến bên bàn
viết và hỏi bằng giọng dịu dàng trầm bổng tuy có hơi khàn đi vì khóc:

“Prosa! Anh ở đâu?”
“Ai là “Prosa” với đồng chí ở đây?” bộ comlê ngạo mạn hỏi, ngồi thụt

sâu thêm vào chiếc ghế bành.

“Không nhận ra! Anh ấy không nhận ra em! Anh hiểu không?” cô thư

ký thổn thức.

“Yêu cầu không được khóc trong phòng làm việc!” bộ comlê nóng tính

đã bắt đầu nổi cáu, nói rồi dùng ống tay áo kéo tập giấy mới về phía mình
với mục đích rõ ràng là ký duyệt chúng.

“Không, em không thể nhìn cảnh này được nữa, không, em không thể!”

Anna Ritrardovna hét lên và chạy bổ ra phòng ngoài; bám sau cô ta, trưởng
phòng tài vụ cũng vọt theo như tên bắn.

“Anh hiểu không, em đang ngồi”, run rẩy trong cơn xúc động, Anna

Ritrardovna lại túm chặt lấy ống tay áo Vasili Stepanovich kể lể, thì thấy
một con mèo đi vào. Ðen thui, to tướng, như con hà mã. Em, tất nhiên, quát
“Ði ra!”. Nó chạy mất, nhưng thay vào đó một người thấp béo bước vào,
cũng với bộ mặt giống như mõm mèo, và nói: “Này, tại sao nữ đồng chí lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.