NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 279

Trưa ngày thứ sáu, Maksimilian Andreevich bước vào cửa căn phòng

dùng làm trụ sở Ban quản lý nhà cửa của ngôi nhà số 302-bis phố Sadovaia
tại thành phố Moskva.

Trong căn phòng hẹp, trên tường treo tấm biểu ngữ với mấy bức tranh

vẽ hướng dẫn phương pháp cứu người chết đuối trên sông, ngồi trong sự cô
đơn tuyệt đối phía sau chiếc bàn gỗ là một người đàn ông đã đứng tuổi, râu
không cạo với cặp mắt lộ đầy vẻ lo âu

“Tôi có thể gặp ông chủ tịch Hội đồng quản lý nhà cửa được không ạ?”

nhà kinh tế – kế hoạch lịch sự hỏi; ông ta bỏ mũ trên đầu xuống và đặt chiếc
vali nhỏ lên mặt ghế trống.

Câu hỏi dường như thật đơn giản này không hiểu sao lại làm cho người

ngồi sau bàn hoảng hốt, đến nỗi nét mặt ông ta thay đổi. Ðôi mắt lác đi vì sợ
sệt, ông ta lúng búng không thành tiếng rằng ông chủ tịch không có ở đây.

“Anh ấy ở nhà riêng phải không ạ?” Maksimilian Andreevich

Poplavski hỏi. “Tôi có việc rất cần, muốn gặp anh ấy.”

Người ngồi sau bàn lại lúng búng trả lời một câu gì đó không rõ.

Nhưng dù sao cũng có thể đoán được rằng ông chủ tịch cũng không có ở nhà
riêng.

“Thế bao giờ anh ấy đến?”
Người ngồi sau bàn không đáp và với một nỗi buồn rầu nhìn ra cửa sổ.

“Ra thế đấy?!” – ông Poplavski thông minh nói thầm với mình và hỏi

thăm viên thư ký.

Cái người kỳ quặc ngồi sau bàn thậm chí đỏ mặt lên vì căng thẳng và

lại lúng búng nói không thành câu rằng cả viên thư ký cũng không có ở
đây… bao giờ anh ta đến, không biết… hình như viên thư ký đang ốm.

“Ra thế!…” – Poplavski lại nói thầm với mình, rồi hỏi tiếp:

“Nhưng có ai đó trong ban quản lý ở đây chứ?”
“Tôi”, người ngồi sau bàn đáp lại bằng một giọng yếu ớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.