NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 489

“Tôi giúp đỡ những người lính cứu hỏa ạ, thưa messir”, – Koroviev đáp

và chỉ xuống chiếc quần dài rách bươm.

“ À, nếu thế thì tất nhiên, sẽ phải xây dựng lại ngôi nhà mới.”

“Nó sẽ được xây lại, thưa messir”, – Koroviev đáp.
“Xin ngài hãy tin tôi, – con mèo nói thêm, – tôi vốn là một nhà tiên tri

có hạng.”

“Trong bất kỳ trường hợp nào thì chúng tôi cũng đã đến đây, thưa

messir, – Koroviev báo cáo, – và chờ mệnh lệnh của ngài.”

Voland rời chiếc ghế đang ngồi đứng dậy, bước đến hàng lan can, quay

lưng về phía các tùy tùng của mình, cô đơn im lặng nhìn ra xa. Rồi ông ta
rời hàng lan can, lại ngồi xuống ghế và nói:

“Sẽ không có mệnh lệnh nào cả – các ngươi đã làm tất cả những gì có

thể, và bây giờ, tạm thời ta chưa cần đến các ngươi. Có thể nghỉ ngơi. Bây
giờ sẽ có cơn giông, cơn giông cuối cùng, nó sẽ làm những gì cần phải làm
nốt, rồi chúng ta lên đường.”

“Rất tốt, thưa messir”, – cả hai chàng hề đáp và biến mất vào một nơi

nào đó phía sau ngọn tháp chính hình cầu ở giữa sân thượng.

Cơn giông mà Voland nói tới đã bắt đầu hình thành nơi chân trời, một

đám mây đen nổi lên ở phía Tây và che khuất nửa mặt trời. Rồi nó che kín
cả mặt trời. Không khí trên sân thượng trở nên mát dịu. Một lúc sau trời tối
sầm lại.

Bóng tối từ phía Tây kéo đến đã bao phủ kín thành phố khổng lồ.

Những nhịp cầu, những lâu đài, cung điện biến mất. Tất cả biến mất, dường
như chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này. Một sợi chỉ lửa chạy suốt bầu trời.
Rồi thành phố rung chuyển trong tiếng sấm rền. Tiếng sấm lặp lại một lần
nữa, và cơn giông bắt đầu. Voland đã mất dạng trong bóng tối của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.