NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 503

“Không phải, đấy là người ta gọi tôi đấy, tôi phải đi rồi”, – Nghệ Nhân

giải thích và rời giường Ivan đứng dậy.

“Gượm đã. Tôi xin hỏi thêm một lời nữa, – Ivan nói. – Anh đã tìm thấy

nàng rồi chứ? Nàng có còn chung thủy với anh không?”

“Nàng đây”, – Nghệ Nhân đáp và chỉ tay vào tường. Bóng Margarita

đen thẫm tách khỏi bức tường trắng bước đến bên cạnh. Nàng nhìn chàng
thanh niên nằm trên giường và trong đôi mắt nàng lộ vẻ thương cảm.

“Ôi, tội nghiệp, tội nghiệp”, – Margarita khẽ thì thầm và cúi xuống bên

giường.

“Ôi, đẹp quá, – Ivan thốt lên không có vẻ ghen tỵ nhưng với một nỗi

buồn và ít nhiều âu yếm, cảm kích. – Thế đấy, mọi chuyện của anh đều tốt
đẹp. Còn tôi thì lại không được như vậy, – nói đến đây Ivan nghĩ ngợi một
lát, rồi thêm: -Mà biết đâu, cũng có thể là sẽ được như vậy…”

“Sẽ như vậy, sẽ được như vậy, – Margarita thì thầm và cúi xuống sát

người Ivan. – Bây giờ tôi sẽ hôn anh vào trán, và tất cả sẽ được như mong
muốn… điều này thì anh hãy tin tôi, tôi đã được thấy tất cả, tôi biết hết.”

Chàng thanh niên nằm trên giường giơ hai tay lên ôm lấy cổ Margarita,

và nàng hôn anh.

“Vĩnh biệt nhé, học trò của ta”, – Nghệ Nhân nói rất khẽ rồi tan vào

không khí. Anh đã biến mất, và cùng với anh, Margarita cũng mất dạng.
Tấm lưới ban công đóng lại.

Ivan bỗng cảm thấy hoảng sợ. Anh ngồi dậy trên giường, lo lắng nhìn

quanh, thậm chí rên lên và cất tiếng nói chuyện với chính mình, rồi anh rời
giường đứng dậy. Cơn giông mỗi lúc một gầm rít dữ dội hơn và hình như
làm tâm hồn anh trở nên bất an. Thêm một điều làm Ivan bồn chồn, là bằng
đôi tai đã quen với sự im lặng thường xuyên, anh chợt nghe những bước đi
vội vã, những giọng nói nén lại ở bên ngoài cánh cửa. Anh nóng nảy và run
rẩy cất tiếng gọi:

“Chị Praskovia Phedorovna!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.