NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 97

Trong lúc ngoài hàng hiên những người phục vụ dùng khăn trói Ivan

lại, trong phòng gửi áo ngoài đã diễn ra câu chuyện sau đây giữa tên thuyền
trưởng cướp biển và người gác cửa:

“Ông có thấy là anh ta chỉ mặc quần lót không?” tên cướp biển lạnh

lùng hỏi.

“Nhưng mà, thưa ông Artribald Artribaldovich”, người gác cửa sợ sệt

đáp, “làm sao tôi có thể không cho ông ấy vào được, ông ấy là hội viên
MASSOLIT cơ mà?”

“Ông có thấy là anh ta chỉ mặc quần lót không? “ tên cướp biển nhắc

lại câu hỏi.

“Thưa ông Artribald Artribaldovich, xin ông thể tất cho”, người gác

cửa đỏ tía mặt nói”, tôi có thể làm gì được ạ? Tự tôi cũng hiểu rằng ngoài
hiên đang có các bà, các cô ngồi…”

“Ở đây chẳng liên quan gì đến các bà, các cô cả. Các bà, các cô thì thế

nào cũng xong”, tên cướp biển đáp, mắt nhìn như thiêu rụi người gác cửa,
“còn với công an thì không xong được! Người mặc quần lót chỉ có thể đi
ngoài phố Moskva trong một trường hợp là bị công an giải đi, và cũng chỉ
đến có một nơi duy nhất là đồn công an! Còn ông, làm gác cửa thì phải biết
là khi trông thấy một người như vậy phải lập tức huýt còi, không được chậm
giây nào. Ông nghe thấy chưa?”

Người gác cổng đờ đẫn nghe ngoài hiên có tiếng la hét nhộn nhạo,

tiếng bát đĩa rơi và tiếng phụ nữ kêu.

“Biết làm gì với ông bây giờ?” tên hải tặc hỏi.

Da trên mặt người gác cửa đổi sang màu của người sốt phát ban, còn

mắt thì như bị chết cứng đờ đẫn. Ông cảm thấy như mái tóc đen, bây giờ
được chải rẽ ngôi, lại bọc trong lớp lụa đỏ rực như lửa. áo đuôi tôm và áo
sơmi trong ngực biến mất, và từ sau thắt lưng da hiện ra chuôi một khẩu
súng ngắn. Người gác cửa hình dung ra cảnh mình bị treo cổ trên trục ngang
của cột buồm mũi thuyền. Tự mắt mình ông nhìn thấy chiếc lưỡi thè lè ra
của chính mình và mái đầu không còn sinh khí gục thõng xuống một bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.