NGHỆ THUẬT BÁN HÀNG BẬC CAO - Trang 220

Quả thật ông có thể chấp nhận mất 1 đô la, nhưng theo lời những người
hàng xóm,ông hoàn toàn không thích những chuyện như vậy. Và họ cũng
nghĩ rằng cho dù ngôi nhà rất đẹp này là của ông hay không phải của ông
mà do ông tiết kiệm hoặc vay mượn, hoặc dù cho 1.100 mẫu đất ngoài kia
là của ông, hay không phải của ông mà thuộc quyền sở hữu của ngân hàng
thì ông cũng đều không muốn lãng phí bất cứ thứ gì, phải không? Ông có
nhận thấy rằng nếu cứ mỗi ngày ông mất đi 50 cent thì sau 40 ngày, ông bà
sẽ “vứt” đi một tờ 20 đô la không?

Rồi tôi sử dụng đến cuốn sổ nhỏ của mình và nói: “Ông nói với tôi rằng ông
đã kết hôn được hơn 23 năm rồi. Tính toán với con số 23 hơi phức tạp, nên
chúng ta tạm thời giảm xuống 20 năm nhé [tôi viết số “20” lên giấy]. Ông
cũng vừa bảo tôi rằng bộ xoong nồi này sẽ giúp ông tiết kiệm được ít nhất
50 cent/ngày, nghĩa là ông sẽ mất 50 cent nếu không dùng nó.

Cứ cho là 1 năm có 365 ngày thì ông sẽ mất đi 182,5 đô la nếu không có bộ
xoong nồi này [tôi viết “182,5 đô la”]. Như vậy, trong vòng 20 năm chung
sống với bà nhà, ông đã lãng phí mất 3.650 đô la [tôi thực hiện phép nhân
lên giấy: 20 năm x 182,5 đô la] nếu ông bà không có bộ xoong nồi của
chúng tôi. Vậy mà ông lại không muốn bỏ ra 395 đô la [tôi viết “395 đô la”]
để có được bộ xoong nồi này - như thế có phải là ông đang hoang phí
không?

Bầu không khí chìm vào im lặng trong chốc lát, rồi ông ta hỏi tôi một câu,
có lẽ là một trong những câu hỏi hay nhất mà tôi từng nghe. Nó thể hiện rất
nhiều điều về bản chất con người và khiến tôi, một người bán hàng, phải
suy nghĩ. Câu hỏi đó là:

- Anh Ziglar này, tôi sẽ nói thế nào với hàng xóm của tôi đây?

HÃY GHI NHỚ BÀI HỌC NÀY!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.