NGHỆ THUẬT ĐÀM PHÁN - Trang 147

Tôi nghĩ không có lý do gì mà tôi không được miễn thuế theo đạo luật 421-
A. Tháng 12-1980, tôi nộp đơn xin miễn thuế. Một tháng sau đó tôi đến gặp
Tony Gliedman, Giám đốc Sở Nhà đất, Bảo tồn và Phát triển, để hỏi về hồ
sơ miễn thuế. Đến tháng Ba, Sở này bác đơn của tôi.

Tôi điện thoại cho Koch nói rằng tôi nghĩ quyết định của Gliedman là không
công bằng, tôi sẽ không bỏ cuộc, và sẽ kiện tới cùng.

Tháng 4-1981, tôi khởi kiện lên Tòa án Tối cao của tiểu bang. Tôi thắng
kiện ở tòa sơ thẩm, nhưng tòa phúc thẩm lại bác bỏ phán quyết đó. Vì vậy,
tôi phải kháng cáo lên tòa Thượng thẩm. Tháng 12-1982, bảy người trong
Bồi thẩm đoàn

ở tòa Thượng thẩm đều nhất trí rằng việc thành phố từ chối miễn thuế cho
tôi là không đúng. Nhưng thay vì ra lệnh cho thành phố giải quyết miễn thuế
cho tôi, tòa lại yêu cầu thành phố xem xét lại hồ sơ của tôi. Vì vậy, thành
phố lại một lần nữa bác bỏ yêu cầu của tôi.

Rất tức giận, tôi lại khởi kiện lần nữa. Mọi việc lại diễn ra giống như một
chu kỳ như trước - tôi thắng ở tòa Sơ thẩm, nhưng thua ở tòa Phúc thẩm, rồi
lại thắng ở tòa Thượng thẩm. Lần này, phán quyết cuối cùng của tòa án là tôi
có quyền được hưởng việc miễn thuế, và thành phố phải cấp quyền đó
cho tôi ngay lập tức.

Kết quả đó quả là một điều may mắn tuyệt vời cho tôi vì lúc đó Trump
Tower đã thành công vang dội. Nó nâng cao thanh thế và sự tín nhiệm của
tôi. Nó cũng là một thành công về mặt tài chính: tổng cộng tôi đầu tư
khoảng 190 triệu đô-la cho dự án, trong khi đó riêng việc bán các căn hộ tôi
cũng đã thu được 240 triệu đô-la. Nếu tính cả tiền cho thuê văn phòng
và các gian hàng bán lẻ thì con số lợi nhuận rất lớn.

Điều quan trọng hơn cả là tôi đã tạo dựng Trump Tower, làm việc ở đó, sống
ở đó, và có một cảm giác rất đặc biệt về nó. Và chính vì sự gắn bó cá nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.