như thế nên đến năm 1986 tôi đã mua lại toàn bộ cổ phần của Equitable, đối
tác của tôi trong dự án này.
Điều đó xảy ra là vì Equitable thay một nhân viên mới trông coi các hoạt
động địa ốc của công ty ở New York. Một hôm, ngươi này điện thoại cho tôi
và nói: “Ông Trump, tôi vừa mới xem qua sổ sách, và tôi muốn ông giải
thích tại sao chúng ta chi rất nhiều tiền cho việc bảo dưỡng tòa nhà Trump
Tower.” Thực tế, chúng tôi đã chi gần một triệu đô-la mỗi năm cho việc này,
một con số rất lớn. Nhưng lời giải thích của tôi rất đơn giản. Khi bạn đưa ra
những tiêu chuẩn cao nhất, bạn phải tốn nhiều tiền để duy trì chúng. Một ví
dụ đơn giản, chúng tôi phải đánh bóng toàn bộ những đồ bằng đồng thau ở
đại sảnh hai lần một tháng để chúng lúc nào cũng sáng loáng. Nhân viên mới
của Equitable hỏi tôi tại sao không làm như thế hai tháng một lần để tiết
kiệm chi phí.
Thoạt tiên, tôi trả lời rất lịch sự rằng một trong những lý do chủ yếu tạo nên
sự thành công cho khu đại sảnh là nó được điều hành không chê vào đâu
được. Tôi cũng nói rằng tôi không có ý định thay đổi cách làm của chúng
tôi, và đề nghị ông ta nên suy nghĩ kỹ về điều đó. Ngày hôm sau, ông ta
cho biết chúng tôi nhất thiết phải cắt giảm chi phí bảo dưỡng. Có lẽ yêu cầu
này đã đặt dấu chấm hết cho sự hợp tác giữa tôi với Equitable. Dù rất thích
công ty này, tôi không thể xáo trộn các hoạt động chỉ để tiết kiệm một khoản
tiền nhỏ. Làm như thế là tự sát.
Tôi rất khó chịu nhưng cố giữ bình tĩnh. Tôi đến gặp bạn tôi George
Peacock, Giám đốc bộ phận địa ốc của Equitable, để trình bày vấn đề.
Dường như không có cách giải quyết nào khác. Do vậy, tôi bày tỏ ý muốn
mua lại tất cả cổ phần của Equitable trong Trump Tower. Chúng tôi đạt được
một thỏa thuận trong một thời gian ngắn. Sau khi hợp đồng được ký kết, tôi
nhận một lá thư của Peacock nói rằng: “Thời gian làm cho vạn vật thay đổi
và cách tốt nhất là chấp nhận sự thật. Tuy nhiên, tôi luôn tự hào là đã đóng
góp trong việc tạo dựng Trump Tower, và rất nhớ những gì chúng ta đã làm
cho tòa nhà này.”