Rất may là tôi không bị áp lực phải đưa ra các quyết định một cách nhanh
chóng. Tôi đã đầu tư hàng triệu đô-la vào đó - phí luật sư, thực hiện các bản
vẽ sơ bộ, lương cho nhân viên, và tiền thuê và mua các mảnh đất. Tôi tin
rằng nếu muốn bán lại khu đất đó, tôi vẫn có được những người mua sẵn
sàng trả cho tôi một khoản lợi nhuận lớn. Quan trọng hơn, tôi phải quyết
định thời điểm nào là thích hợp để khởi công dự án khổng lồ này.
Tuy vậy, vẫn còn nhiều việc phải làm như kiếm nguồn tài trợ, xin giấy phép
xây dựng và kinh doanh sòng bài, trong đó giấy phép kinh doanh là ưu tiên
hàng đầu. Tôi đã theo sát thành phố này đủ để hiểu được đó là một tiến trình
rất dài, rất khó khăn, và không thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra.
Ví dụ, đơn xin cấp giấy phép kinh doanh của Hugh Hefner bị bác vì công ty
Playboy của ông ta bị cho rằng đã có một lần hối lộ cách đấy hai mươi năm
khi họ xin giấy phép bán rượu cho câu lạc bộ của họ ở Manhattan. Khi ra
khai báo trước Ủy ban Kiểm soát sòng bài ở New Jersey, Hefner cho biết
ông ta bị đe dọa phải trả tiền, và ông ta cũng như công ty Playboy đã không
bị buộc tội. Cho dù thế, đơn của ông ta vẫn bị từ chối.
Một viên chức của tiểu bang, người đã chất vấn Hefner, sau đó cho biết rằng
nhiều thành viên của ủy ban đã không thích hành vi và thái độ của Hefner
trong buổi điều trần đó. Tôi không tin Hefner có thể thuyết phục được Ủy
ban Kiểm soát sòng bài khi ông ta xuất hiện tại buổi điều trần ở
Trenton, New Jersey, với một tẩu thuốc trên miệng, quần là áo lượt, và một
phụ nữ tóc vàng rất quyến rũ đi bên cạnh. Tiến trình cấp phép này rất chủ
quan; nếu cô con gái hiểu biết, Christie, thay mặt ông ta lúc đó thì mọi việc
ắt hẳn đã khác đi.
Trường hợp của hai sòng bài Caesars và Bally thì lại khác. Có nhiều viện
dẫn cho thấy họ có liên hệ với nhiều băng nhóm tội phạm có tổ chức, nhưng
cuối cùng họ cũng được cấp phép kinh doanh. Khi xem xét tiến trình xin
giấy phép này, tôi nhận thấy có một thủ đoạn mà những người nộp đơn
thường dùng khi gặp phải những viện dẫn như vậy: họ bị buộc phải đưa ra ít