NGHỆ THUẬT TINH TẾ CỦA VIỆC ĐẾCH THÈM QUAN TÂM - Trang 247

châm. Chống lại tâm trí tôi. Chống lại tất cả những bản năng sinh tồn
nơi tôi.

Còn ba mươi xăng-ti-mét. Tôi lúc này nhìn thẳng xuống vực sâu.

Tôi cảm thấy đột nhiên muốn khóc. Cơ thể tôi theo bản năng co lại, tự
bảo vệ nó khỏi thứ gì đó không có thật và không thể giải nghĩa được.
Gió nổi lên như bão. Những suy nghĩ tìm cách neo về bến cảng.

Ở khoảng cách ba mươi xăng-ti-mét bạn cảm thấy như thể mình

đang trôi đi. Mọi thứ ngoại trừ khi nhìn xuống đều khiến bạn có cảm
giác như thể bạn hòa làm một với bầu trời. Bạn chắc chắn rằng mình
sẽ rơi xuống từ đây.

Tôi cúi xuống một lúc, điều hòa lại hơi thở, thu thập lại ý nghĩ. Tôi

buộc mình phải nhìn xuống nơi bọt nước đập vào mặt đá dưới chân
mình. Rồi tôi lại nhìn sang bên phải mình, về phía những con kiến
nhỏ xíu đang cười rạng rỡ bên dưới kia, chụp hình, đuổi theo xe ô tô,
với hi vọng lạ lùng rằng có ai đó sẽ nhìn thấy tôi. Sự khao khát được
chú ý này hoàn toàn vô lý. Nhưng toàn bộ là như thế đó. Dĩ nhiên là
họ không thể nhìn thấy được tôi ở nơi này. Và ngay cả khi mà họ thấy
được, thì những con người ở khoảng cách xa nhường ấy liệu có thể
nói hay làm được điều gì.

Tất cả những gì tôi nghe thấy được là tiếng gió.
Là như thế này sao?
Cả người tôi run rẩy, nỗi sợ hãi trở thành cơn phấn khích và sự

mù quáng. Tôi tập trung tâm trí mình và xua tan đi các suy nghĩ như
khi đang thiền định. Chẳng có gì lại khiến bạn ở trong hiện tại và toàn
tâm toàn trí hơn việc chỉ còn cách cái chết của chính bạn có vài chục
xăng-ti-mét nữa. Tôi thẳng người lên và nhìn lại, và tôi thấy mình
mỉm cười. Tôi nhắc nhở bản thân mình rằng có chết thì cũng chẳng
sao.

Sự bằng lòng này và ngay cả sự cởi mở khi đối diện với cái chết

của một người có nguồn gốc từ cổ xưa. Những triết gia người Hi Lạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.