NGHỆ THUẬT TINH TẾ CỦA VIỆC ĐẾCH THÈM QUAN TÂM - Trang 57

Mọi việc trở nên tồi tệ

Tôi đang ngồi trong lớp học môn sinh vật lúc 9:00 sáng, tay chống đầu
khi tôi nhìn vào cái đồng hồ, mỗi một tích tắc đồng điệu với tiếng
giảng bài đều như tụng kinh của ông thầy về nhiễm sắc thể với chả sự
phân bào có lông. Giống mọi đứa nhóc mười ba tuổi chết dí trong cái
lớp học ngột ngạt, sáng ánh đèn huỳnh quang khác, tôi thấy chán ốm.

Có tiếng gõ cửa. Thầy Price, thầy hiệu phó, thò đầu vào. “Xin lỗi vì

đã quấy rầy. Mark, trò ra ngoài này với thầy một lát được không? À,
trò mang đồ của mình theo nhé.”

Quái lạ, tôi thầm nghĩ. Bọn học trò đi gặp giáo viên thì đúng rồi,

nhưng hiếm khi nào giáo viên đến tận nơi gặp chúng nó. Tôi thu thập
đồ đạc và ra khỏi phòng học.

Hành lang trống trơn. Hàng trăm cái ngăn tủ cá nhân kéo dài bất

tận. “Mark, trò dẫn thầy ra chỗ tủ cá nhân của trò nhé?”

“Vâng ạ,” tôi trả lời, và bò dọc hành lang, quần jean túi hộp và

đầu tóc bù xù và cái áo phông in hình ban nhạc Pantera

[19]

rộng thùng

thình.

Chúng tôi tới chỗ ngăn tủ cá nhân của tôi. “Làm ơn mở nó ra,”

thầy Price bảo; và tôi làm theo. Thầy bước lên trước mặt tôi và thu
thập áo khoác, túi thể thao, ba lô của tôi – mọi thứ ở trong ngăn tủ,
ngoại trừ vài quyển sách và mấy cái bút chì. Thầy bắt đầu bước đi.
“Hãy đi theo thầy,” thầy nói, mà không thèm nhìn lại. Tôi bắt đầu
cảm thấy không ổn.

Tôi theo thầy vào văn phòng, nơi thầy bảo tôi ngồi xuống. Thầy

đóng cửa và khóa lại. Thầy đi tới bên cửa sổ và buông rèm xuống.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Đây không phải một buổi gọi lên
văn phòng bình thường rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.