NGHỆ THUẬT TINH TẾ CỦA VIỆC ĐẾCH THÈM QUAN TÂM - Trang 58

Thầy Price ngồi xuống và lẳng lặng xem xét đồ đạc của tôi, kiểm

tra các ngăn túi, kéo mở khóa, giũ tung đống quần áo thể dục của tôi
và vứt chúng xuống nền nhà.

Không thèm nhìn tôi, thầy Price hỏi, “Trò có biết thầy đang tìm cái

gì không hả Mark?”

“Dạ, không.”
“Ma túy.”
Lời thầy làm tôi phát hoảng.
“M-ma túy ấy ạ?” tôi lắp bắp. “Loại nào cơ ạ?”
Thầy nhìn tôi nghiêm khắc. “Thầy không biết; thế trò có loại nào?”

Thầy mở một trong những túi đựng tài liệu và kiểm tra những cái
ngăn nhỏ dùng đựng bút.

Mồ hôi tôi lan ra theo tốc độ của loài nấm. Nó lan từ lòng bàn tay

tôi đến cánh tay và giờ là cái cổ. Thái dương tôi giật giật khi máu dồn
lên não và mặt tôi. Giống mọi đứa nhóc mười ba tuổi mới vừa bị buộc
tội tàng trữ ma túy và mang chúng tới trường học, tôi chỉ muốn bỏ
chạy và trốn đi đâu đó.

“Em không hiểu thầy nói gì cả,” tôi chống chế, giọng tôi nghe có

vẻ nhu mì hơn so với mong muốn. Tôi cảm thấy lúc này mình nên thể
hiện sự tự tin trong giọng nói thì tốt hơn. Hoặc cũng có thể không. Có
lẽ tôi nên tỏ ra sợ hãi. Thường thì người ta sẽ sợ hãi hay là tự tin khi
nói dối nhỉ? Bởi vì dù giọng nói của tôi có ra sao đi nữa, tôi cũng
muốn nó có hiệu quả ngược lại. Tuy nhiên, tôi thiếu mất yếu tố tự tin,
tôi không tự tin về giọng nói thiếu tự tin của tôi khiến tôi càng thiếu
tự tin hơn. Cái Vòng Lặp Địa Ngục khốn nạn.

“Để xem,” thầy nói, chuyển sự chú ý sang cái ba lô của tôi, nó

dường như có tới hàng trăm cái ngăn vậy. Mỗi một ngăn đều chứa
những ước nguyện ngớ ngẩn của tuổi xì tin – bút màu, mấy lá thư cũ
rích được truyền tay trong lớp học, những chiếc CD đầu thập niên 90
bị vỡ vỏ, bút dấu dòng, một quyển vở vẽ cũ với rất nhiều trang bị xé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.