NGHỆ THUẬT TINH TẾ CỦA VIỆC ĐẾCH THÈM QUAN TÂM - Trang 87

“Bởi vì chúng tôi là anh em; chúng tôi nên có một mối quan hệ tốt

đẹp!”

Có hai việc được đem ra mổ xẻ ở đây: một giá trị mà tôi trân trọng,

và một thước đo mà tôi sử dụng để tiến tới giá trị đó. Giá trị của tôi là:
anh em thì nên thân thiết với nhau. Thước đo của tôi: giữ liên lạc
thông qua điện thoại hoặc email – đấy là cách mà tôi đánh giá sự
thành công của mình khi là một thằng em trai. Bằng cách nắm lấy
thước đo này, tôi khiến bản thân mình cảm thấy như một kẻ thất bại,
mà thường làm u ám hết cả buổi sáng ngày thứ 7 của tôi.

Chúng ta còn có thể đào sâu hơn nữa, bằng việc lặp lại quá trình

này:

Tại sao anh em lại cần phải thân thiết với nhau?
“Bởi vì họ là một gia đình, và người trong nhà thì phải thân thiết

với nhau!”

Tại sao điều này lại đúng?
“Bởi vì gia đình bạn có ý nghĩa với bạn hơn bất kỳ điều gì khác!”
Tại sao điều này lại đúng?
“Bởi vì thân thiết với người nhà thì mới là ‘bình thường’ và ‘lành

mạnh,’ và tôi không có được điều đó.”

Qua cuộc đối thoại này tôi thấy rõ ràng về giá trị sâu xa của mình

– có một mối quan hệ tốt đẹp với ông anh trai tôi – nhưng mà tôi vẫn
chịu vật vã với cái thước đo. Tôi đặt cho nó một cái tên khác, “sự thân
thiết,” nhưng thước đo thì không thực sự thay đổi: tôi vẫn phán xét
mình như là một thằng em trai dựa trên việc liên lạc thường xuyên –
và so sánh bản thân, sử dụng thước đo ấy, để phán xét những người
khác mà tôi quen biết. Mọi người khác (hay có vẻ như thế) đều có mối
quan hệ thân thiết với người nhà của họ, còn tôi thì không. Vậy thì
chắc chắn là tôi có vấn đề gì rồi.

Nhưng nếu như tôi đã chọn sai thước đo cho bản thân và cho cuộc

đời mình thì sao? Liệu tôi có bỏ qua điều đúng đắn nào đó hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.